Quan Tiên Sinh Mưu Tính Đã Lâu

Chương 10



23

Chúng tôi ở lại nhà ba ngày.

Trong ba ngày đó, Quan Nghiên Đình dành hết tâm sức để ở bên bố mẹ tôi.

Ngoài chơi cờ và câu cá với bố tôi, anh thậm chí còn ngày nào cũng theo mẹ tôi đi chợ và dắt chó đi dạo.

Có được người con rể thế này, mẹ tôi hớn hở đến mức muốn công bố cho cả thế giới biết.

Ai hỏi bà hôm nay giá khoai tây bao nhiêu, bà liền tươi cười đáp:

“Chắc các cô chú biết đây là con rể tôi đúng không? Nhìn xem, có phải rất khôi ngô tuấn tú không?”

Khi dắt chó đi dạo, ai hỏi nhà tôi nuôi chó bao lâu rồi, bà lại trả lời lạc đề:

“Con rể tôi đấy, từ Hồng Kông, chưa đến 30 tuổi, có phải còn đẹp trai hơn cả minh tinh không?”

Tôi đứng bên cạnh, cười đến mức không đứng vững nổi, còn Quan Nghiên Đình thì vẫn giữ phong thái lịch sự.

Anh ngoan ngoãn đứng cạnh mẹ tôi, để mặc những bà dì hàng xóm soi mói từ đầu đến chân rồi bàn tán.

Cuối cùng, mẹ tôi hài lòng dẫn “bảo bối” của mình về nhà.

Ngày trở lại Hồng Kông, mẹ tôi khóc sướt mướt như một đứa trẻ.

Nhưng Quan Nghiên Đình rất biết cách dỗ dành người lớn. Chỉ vài câu đã khiến mẹ tôi bật cười trở lại.

Anh còn mời bố mẹ tôi qua Hồng Kông đón Tết, mẹ tôi vui đến mức quên cả sự lưu luyến chia tay.

Trở lại Hồng Kông, tôi tiếp tục quay phim.

Nhờ lời khen ngợi của đạo diễn Trương, tôi dần có được danh tiếng tốt trong nghề.

Còn Châu Dự Bạch, vì bận rộn giải quyết những vấn đề ở chi nhánh công ty nước ngoài, thậm chí không có thời gian quay lại Hồng Kông.

Lịch trình quay phim của tôi ngày càng dày đặc.

Khi bộ phim của đạo diễn Trương ra mắt, tôi đã hoàn thành một bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình và thậm chí còn phát hành hai ca khúc mới.

Bộ phim khi ra mắt nhận được phản hồi rất tốt, đặc biệt là vai diễn phản diện nửa chính nửa tà của tôi.

Vai diễn này nhận được vô số lời khen ngợi, gần như chiếm trọn sự yêu mến của cả giới chuyên môn lẫn khán giả.

Đạo diễn Trương từng nói riêng với tôi rằng, tôi rất có khả năng sẽ giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc với vai diễn này.

Ông ấy thậm chí còn mời tôi tham gia bộ phim tiếp theo của mình và khẳng định vai nữ chính chỉ có thể là tôi.

Nhưng đúng lúc này, tôi bất ngờ ngất xỉu trong phòng thu âm và được đưa gấp đến bệnh viện gần nhất.

24

Tôi đã mang thai, được sáu tuần.

Vì ăn kiêng trong thời gian dài, thể trạng khi mang thai của tôi không tốt lắm.

Lần ngất xỉu trong phòng thu là do hạ đường huyết.

Nhưng khi biết mình mang thai, phản ứng đầu tiên của tôi lại là:

Quan Nghiên Đình sẽ nghĩ gì?

Liệu anh có muốn đứa bé này không?

Dù gì, anh cũng từng có một người phụ nữ mà anh rất thích…

Trước khi kết hôn, chúng tôi chưa từng thảo luận về chuyện con cái.

Trong lòng tôi vừa lo lắng không yên, lại vừa ấp ủ một chút hy vọng mong manh.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Quan Nghiên Đình bước vào, gương mặt anh có chút nghiêm nghị.

Trái tim tôi bất giác trĩu xuống: “Quan Nghiên Đình…”

“Lâm Tĩnh Vi.”

Anh bước tới, ngồi xuống bên giường, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tôi: “Kinh nguyệt không đến đúng kỳ, em không nhận ra sao?”

“Trước giờ chu kỳ của em không đều, nên em không để ý.”

Tôi nhỏ giọng giải thích: “Quan Nghiên Đình, xin lỗi anh, có phải em lại làm phiền anh rồi không?”

Nghe chị Phương kể, sau khi tôi ngất, chị lập tức gọi điện báo cho Quan Nghiên Đình.

Khi ấy anh đang họp, vừa nhận được tin đã dừng ngay cuộc họp, lao thẳng tới bệnh viện, thậm chí còn vượt đèn đỏ ba lần trên đường.

Anh vốn không phải kiểu người dễ mất bình tĩnh.

Dù công việc có khó khăn đến đâu, anh cũng luôn xử lý mọi chuyện một cách điềm tĩnh và khéo léo.

Nhưng lần này thì…

“Chuyện em ăn kiêng giảm cân, tôi đã nhắc em hai lần rồi mà em không chịu nghe.”

“Lên hình lúc nào cũng bị béo thêm 5kg, em không còn cách nào khác.”

“Tôi đã nói với chị Phương rồi, dừng mọi công việc lại.”

“Không được đâu, Quan Nghiên Đình… Chúng ta đã thỏa thuận rằng em sẽ không rút khỏi làng giải trí, em muốn tiếp tục công việc của mình.”

“Tôi không cấm em làm việc. Nhưng em phải đợi sau khi sinh con và phục hồi sức khỏe. Lúc đó, em muốn đóng phim hay ca hát, tôi đều ủng hộ.”

“Nhưng bây giờ thì không được, Lâm Tĩnh Vi. Em nhất định phải tạm dừng công việc.”

“Anh… thật sự muốn có đứa bé này sao?”

“Tại sao em lại nghĩ rằng, tôi sẽ không muốn đứa con của chúng ta?”

Tôi cúi đầu, những suy nghĩ rối rắm mắc kẹt nơi đầu môi, nhưng chẳng thể nói ra được.

Tôi sợ một ngày nào đó, chuyện của chúng tôi sẽ trở nên tầm thường như trong tiểu thuyết.

Người phụ nữ anh từng yêu quay lại, và anh sẽ không do dự mà từ bỏ tôi và con.

Thực ra, nếu điều đó xảy ra, tôi cũng có thể chấp nhận được.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner