🍂10
Cho đến đêm chính thức công khai đính hôn.
Tôi đăng một bức ảnh hoa hồng trắng có gai kèm theo bức ảnh nắm tay, phần bình luận toàn là những lời chúc mừng.
Hoa khôi là người đầu tiên bình luận:
【Tim tôi vỡ rồi, nhưng lời chúc thì vẫn nguyên vẹn. Để kiếp sau tôi cố gặp sớm hơn, hahaha.】
Lý Uy:
【Hai mươi tám năm, cuối cùng Lục ca cũng đã vượt qua khó khăn, phải hạnh phúc nhé.】
…
Quách Tử:
【Lục ca, giờ chắc anh đã biết ai là người đưa anh về phòng tối hôm đó rồi chứ?】
Hahaha. Nhìn phản ứng của bọn họ, tôi thật sự không nhịn được cười.
Chỉ có Từ Ký Châu gửi một tin nhắn riêng tư.
【Chúc mừng! Tôi đã nói tôi không có cơ hội rồi mà Lục Trạch Đình còn không tin.】
Nhìn biểu cảm khóc lóc của Từ Ký Châu, tôi chỉ có thể bật ra dấu hỏi trong đầu.
【Ý anh là sao?】
Vài phút sau, Từ Ký Châu gửi đến một đđoạn tin nhắn dài.
Đại ý là, sau khi tôi chuyển đến chi nhánh, Lục Trạch Đình biết tôi thích Từ Ký Châu, nên đã đề nghị Từ Ký Châu đến viện chúng tôi để làm trao đổi học thuật.
Haizz…
Nhìn người đàn ông đang cúi đầu mát-xa đôi chân sưng phù của tôi, tôi bật cười vì tức giận.
Hồi đại học thì bẻ gãy cây hoa của tôi, đi làm rồi thì tạo cơ hội cho tình địch. Thảo nào anh ấy nói đã từng buông tay tôi một lần.
Thật đúng là ngốc hết chỗ nói!
Tôi túm lấy cổ áo Lục Trạch Đình, kéo anh ấy lại và hôn tới tấp.
“Lục Trạch Đình, anh đúng là con cún ngốc.”
Lục Trạch Đình ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng với vẻ mặt dịu dàng, anh ấy lập tức hóa thành chàng trai si tình:
“Anh chỉ làm cún ngốc của vợ anh thôi.”
Ngoại truyện
Tôi và Lục Trạch Đình ở bên nhau.
Người vui nhất không ai khác chính là gia đình tôi và bố mẹ của Lục Trạch Đình.
Sau khi đính hôn, họ đã bắt đầu chọn ngày, đặt khách sạn và chọn váy cưới từ rất sớm. Nhưng sau đó tôi và Lục Trạch Đình bàn nhau chờ “Đu Đu” sinh ra rồi mới tổ chức đám cưới.
Thực ra, lý do chính là từ tôi.
Vào giai đoạn cuối thai kỳ, dưới sự chăm sóc “đặc biệt” của Lục Trạch Đình, tôi tăng đến ba mươi cân, không còn mặc vừa chiếc váy cưới mà tôi yêu thích nữa.
Tôi không muốn cưới khi bản thân mình trông thật xấu xí. Gia đình hai bên và Lục Trạch Đình cũng chiều theo ý tôi.
Đám cưới diễn ra đúng vào dịp Đu Đu tròn một trăm ngày tuổi. Con bé mặc váy công chúa nhỏ, được bà nội bế, cười tươi rói.
Còn tôi và Lục Trạch Đình—ngồi trên xe lăn—vừa vui vừa buồn cười.
Hỏi thử xem, có nhà nào mà chú rể trong ngày cưới lại bị trật chân vì quá phấn khích, phải ngồi xe lăn suốt buổi không?
Là nhà tôi đấy!
“Vợ ơi, đừng giận nữa mà.”
Người nằm trên giường cưới cười hớn hở, dường như còn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng thế nào.
Đây không phải là chuyện giận dỗi hay không, mà là tôi xót anh ấy, vốn dĩ nên nhập viện mà cứ nhất định phải cố đến để kịp đám cưới.
Bây giờ anh ấy đau đến nỗi nhăn nhó cả mặt mày.
Anh ấy tỏ vẻ nịnh nọt, còn tôi thì lạnh lùng hừ một tiếng rồi đứng dậy:
“Em ngủ không yên, sợ đụng vào chân anh nên tối nay em ngủ phòng khách.”
Người đàn ông trên giường không hài lòng. Anh ấy ngồi bật dậy, kéo tôi lại:
“Vợ ơi, tối nay là đêm tân hôn mà!”
Bốn mắt nhìn nhau. Người lớn rồi, có những chuyện không cần nói ra cũng hiểu. Tôi liếc anh ấy từ trên xuống dưới, cười khẩy:
“Thôi đi, hôm nay anh không làm được đâu!”
Anh ấy làm sao chịu nổi lời khiêu khích đó, liền thẳng thắn đáp:
“Anh không làm được thì vợ anh làm cũng được mà. Hai mươi chín năm bị anh đè nén, đêm nay để em đè lại một lần cho bõ.”
Lục Trạch Đình nói mà mặt không đỏ, tim không loạn, còn tôi thì nóng bừng cả mặt, sắp bốc cháy đến nơi.
Tôi liếc anh ấy một cái:
“Đồ lưu manh!”
Giây tiếp theo, khuôn mặt điển trai của anh ấy bỗng phóng đại trước mắt tôi:
“Đối diện với cô vợ đáng yêu thế này, sao anh không lưu manh cho được?”
“Anh…”
…
Đêm đó, kinh nghiệm xương máu cay đắng đã dạy tôi một điều…
Với Lục Trạch Đình, dù tôi đè anh ấy hay anh ấy đè tôi, thì người cuối cùng khóc chắc chắn sẽ là tôi.
Hu hu hu… Đời này không thể báo thù được rồi, chỉ có ôm con là khả năng cao thôi.
——Hết——