*
Trần Tế Xuyên lái xe rất nhanh, liên tục vượt mấy cái đèn đỏ.
Vết thương đau một cách nóng rát, mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt áo.
Không biết là mồ hôi hay nước mắt làm mờ mắt tôi, khoang xe mờ tối, tôi mơ hồ có thể nhìn thấy bên mặt căng cứng của anh.
Để làm dịu bầu không khí, tôi nói đùa: “Sau này nếu ông ta đánh anh nữa, anh nhớ gọi tôi đó, tôi đai đen Taekwondo lận đó.”
Anh nắm tay tôi thật chặt, không nói gì.
“Nghe thấy không?” Tôi không yên tâm mà hỏi.
Trần Tế Xuyên đưa tay khẽ lau đi nước mắt ở khóe mắt tôi, trong đáy mắt đèn nén sự tàn nhẫn khát máu khiến người ta sợ hãi: “Ừm, nghe theo em hết.”
Giọng nói khàn khàn của anh ngày càng trở nên xa xăm.
Mí mắt nặng quá, tôi chậm rãi rơi vào bóng tối.
Khi tỉnh lại, nắng sớm mờ mờ.
Người đàn ông với thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ sát đất, trông hơi lẻ loi và cô đơn.
Tôi hơi ngồi dậy, kéo trúng vết thương, đau đến mức lập tức nằm xuống.
“Tỉnh rồi à?” Trần Tế Xuyên đi qua, giọng nói khàn khàn.
Sắc mặt anh ấy mỏi mệt, dưới mắt xanh đen, trên người còn mặc quần áo ngày hôm qua.
“Cả đêm anh đều không ngủ à?” Tôi hỏi.
“Vết thương đau không?” Anh không trả lời.
Tôi gật đầu.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, tôi đang nói đến cảm giác được người ta quan tâm, hình như cả người đều rơi vào đám bông mềm mại.
Giọng nói của anh có chút âm u vì cả đêm chưa đủ cùng với sự run rẩy không thể nhận ra: “Xin lỗi em.”
Anh ấy đang áy náy và tự trách sao?
Hệ thống: “Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ ơi, chỉ số hắc hóa của nhân vật phản diện đã lên đến 98 rồi!”
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã nghe Trần Tế Xuyên khẽ nói: “Tôi sẽ giúp em đòi lại.”
Trong lòng anh ấy chồng chất quá nhiều quá khứ tối tăm đau khổ, vô số ký ức cuồng loạn, giống như nước sông dậy sóng, trào lên từ nơi sâu thẳm trong linh hồn anh ấy, làm anh ấy như muốn sụp đổ.
Sát khí trong mắt Trần Tế Xuyên khiến trong lòng tôi run sợ.
“Anh muốn làm gì?” Tôi cẩn thận hỏi.
Anh ấy không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào tôi.
Đáy mắt không có chút cảm xúc nào, như rơi vào hồi ức quá khứ nào đó.
Ánh mắt tôi rơi trên tay phải của anh ấy — là súng!
Súng ngắn bằng bạc được anh ấy cầm trong tay, mơ hồ hiện lên ánh sáng u ám lạnh lẽo, tản ra sát ý khiến lòng người chấn động.
Anh ấy muốn giết Giang Thiên Minh?
“Không được!”
“Trần Tế Xuyên, tôi không cho phép anh đi!” Huyết dịch toàn thân xông lên đỉnh đầu, tôi rơi vào nỗi sợ hãi to lớn.
Bất chấp vết thương trên lưng, tôi vén chăn lên xuống giường kéo lấy tay anh ấy, dụ dỗ nói: “Đưa súng cho tôi.”
Anh ấy không hề bị lay động, ánh mắt âm u thấm đẫm hơi lạnh: “Ông ta làm em bị thương.”
Nếu anh ấy thật sự nổ súng bắn chết Giang Thiên Minh, vậy thì đời này xong rồi.
Tôi lắc đầu thật mạnh, nước mắt văng tứ phía: “Không! Tôi không sao mà! Anh nhìn xem tôi vẫn rất khỏe mà.”
“Tôi thật sự không sao đâu, có anh chăm sóc, chắc chắn qua mấy ngày là khỏi thôi.”
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ấy: “Tôi không muốn anh vào tù đâu!”
“Nếu anh thật sự giết người thì tôi phải làm sao đây?”
Anh ấy nhìn chằm chằm tôi mà không chớp mắt, đôi mắt sâu xa phản chiếu dáng vẻ hai mắt đỏ bừng của tôi.
Tôi bắt lấy anh ấy, lặng lẽ lấy đi cây súng trong tay anh ấy: “Trần Tế Xuyên, tôi muốn tốt cho anh mà.”
Đồng tử anh ấy hơi co lại, đứng tại chỗ ngây ngẩn hồi lâu.
“Đồng ý với tôi được không?” Tôi áp mặt vào lồng ngực ấm áp của anh ấy.
Anh ấy “Ừm” một tiếng không lưu loát, thân thể hơi cong lại, hai tay ôm hờ eo tôi, giam giữ tôi trong vòng tay.
Mãi đến khi trời sáng choang.
Tôi nhìn chằm chằm vào tia sáng đầu tiên chiếu vào phòng, khẽ nói: “Trần Tế Xuyên, em đói rồi.”