Thiện Lương

Chương 10



Nhưng điểm khác biệt chính là, chẳng có ai an ủi nó như tôi, tất cả mọi người đều nói nó muốn làm bạn với sói nên bị như vậy là đáng đời.

Có người dùng lời lẽ trước kia của nó để phản bác nó.

Có người vứt chứng cứ nó từng bức bách tôi đến mức tôi phải t.ự s.á.t cho nó xem.

Có người đưa cho nó đơn xin giảm án mà nó từng viết dưới danh nghĩa của tôi.

Ai cũng châm chọc, bảo nó phải rộng lượng một chút, lương thiện một chút, hãy tha thứ cho bọn chúng.

Du An Hạ luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, nó kiên trì muốn khởi tố đám người Kim Bất Hoán. Nó quyết định sẽ khiến đám người khốn nạn kia phải bị xử t.ử h.ì.nh.

Nó đi tìm luật sư, chính tôi là người cho tiền để nó thoải mái hành động.

Tôi muốn xem thử, rốt cuộc nó có thể thành công hay không.

Suy cho cùng, dù ai trong số họ thắng ván này thì tôi cũng đều vui sướng.

Nào ngờ, thế sự vô thường.

Ngày mở phiên tòa, sau khi Du An Hạ mạnh mẽ lên án đám người nọ bằng những câu từ sắc bén thì một người trong số chúng giận dữ đứng lên, hắn lướt qua bao nhiêu vật cản rồi vọt tới cạnh Du An Hạ.

“Con đi.ế.m này, trước kia mày đâu có nói như vậy!”

Hắn kẹp chặt cổ Du An Hạ, mãi cho đến khi bị đánh gục mà hắn vẫn không buông nó ra.

Phiên tòa hôm ấy chẳng có thắng bại.

Du An Hạ đã ch.ế.t, một cái ch.ế.t chẳng ai lường trước và quá đỗi châm chọc.

Còn đám người Kim Bất Hoán lại trở về với lao ngục.

Có lẽ bọn chúng sẽ được thả ra vào một ngày nào đó trong tương lai, nhưng trên thế giới này sẽ không còn ai nguyện ý tin tưởng và giúp đỡ bọn chúng vô điều kiện nữa.

Bọn chúng phải chuộc lỗi cho sai phạm của bản thân.

Đó là điều mà chúng bắt buộc phải làm.



Liên minh những người bị hại của chúng tôi vẫn tồn tại.

Chúng tôi tiếp tục thu nhận những người bị hại khác, sưởi ấm, khuyên bảo và trợ giúp lẫn nhau.

Tổ chức phúc lợi của chúng tôi cũng lớn mạnh dần, ngày càng có nhiều nạn nhân được cứu giúp và hỗ trợ.

Chúng tôi muốn nói với những người từng phải chịu đựng thương tổn.

Mọi người đã thoát ra khỏi địa ngục rồi

Từ nay trở đi, thế giới của chúng ta sẽ tràn ngập hoa xuân.

———–‐————‐——

NGOẠI TRUYỆN: TÁC GIẢ CỦA TIỂU THUYẾT GỐC

Tôi ngồi tù vì tội cưỡng hiếp, sau khi ra tù, tôi chẳng thể tìm được công việc nào tốt vì có tiền án tiền sự.

Thế là, tôi nghĩ tới việc viết tiểu thuyết.

Tôi tạo cho mình một nữ chính hoàn mỹ, cô ấy xinh đẹp, lươn thiện, đơn thuần, không nhìn chúng ta với ánh mắt phán xét, có thể hi sinh cả thảy vì những người như chúng tôi.

Đám người xem thường chúng tôi, không cho chúng tôi cơ hội, tôi sẽ viết chúng thành nhân vật phản diện. Tôi muốn mượn tay nữ chính lương thiện của mình để gi.ế.t ch.ế.t bọn họ!

Tuy cuốn tiểu thuyết này bị người đọc mắng chửi thậm tệ, nhưng cũng có rất nhiều người thích nó.

Ngay lúc tôi đang vênh váo đắc ý vì có công ty nọ tới tìm mình mua bản quyền thì tôi trượt chân ngã cầu thang rồi qua đời.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở thành nữ chính trong cuốn tiểu thuyết của mình.

Tốt quá!

Tôi muốn dựa vào cố gắng của mình để trao cơ hội cho những người từng phạm sai lầm giống tôi.

Tôi muốn g.i.ế.t c.h.ế.t toàn bộ đám phản diện ác độc không ủng hộ mình!

Nhưng lạ quá, sao tình tiết truyện lại thay đổi nhỉ?

Dù tôi làm theo đúng nguyên tác, nhưng nội dung phát triển lại khác hoàn toàn trong truyện.

Dường như đám phụ nữ bị tôi biến thành tế phẩm và công cụ không còn chịu khống chế của cốt truyện nữa.

Càng kinh khủng hơn là, tôi bị đám người mình từng cứu vớt phản bội.

Đau đớn quá, cơ thể như bị xé nát ra vậy.

Tôi hận bọn chúng. Rõ ràng tôi là người trao cơ hội cho chúng, nhưng chúng lại tổn thương tôi. Tôi sẽ không để bọn khốn đó sống yên đâu.

Rốt cuộc là vì sao?

Rõ ràng tôi là người bị hại nhưng chẳng có ai ủng hộ tôi cả, vì sao lại thế?

Giây phút còng tay ghìm chặt lấy cổ tôi, tôi nhìn thấy dòng chữ lơ lửng giữa không trung.

“Tiểu thuyết rác rưởi gì thế này? Đúng là thứ truyện ba xu! Nữ chính này ch.ế.t giùm đi!”

“Tác giả ch.ế.t cmn đi! Viết ra thứ đồng tình với tội phạm như thế này thì chắc mày cũng là tội phạm nhỉ?”

“C.hế.t hết đi, tam quan nát bét hết rồi!”

“Hi vọng nhân vật phản diện thức tỉnh, ngược ch.ế.t nữ chính đi! Tốt nhất là gi.ế.t luôn thằng tác giả!”

“Lần đầu tiên tao hi vọng phe phản diện thắng đó. Ủng hộ nhân vật phản diện hành nữ chính ra bã!”

Được rồi, tôi nhớ rồi, hình như đây là mấy bình luận của cuốn tiểu thuyết này.

Nguyện vọng của tôi vẫn chưa thực hiện được mà tâm nguyện của độc giả đã thành sự thật rồi.

Tôi thật sự… Bị nhân vật phản diện trong tiểu thuyết của mình gi.ế.t ch.ế.t.

— HẾT —


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner