Tịnh Đế

Chương 23



Tiệm bánh Thanh Triệt vừa mới khai trương, anh tới hỏi thăm nhân viên trong quán nhưng lại bất ngờ nhìn thấy cô đang ngồi cạnh cửa sổ ăn bánh.

Giây phút khi nhìn vào đôi mắt cô, anh ngẩn người.

Nhớ nhung dồn nén suốt hai tháng qua như ch áy lên, anh nắm tay cô rời khỏi đó.

Về đến nhà, vừa mới đóng cửa lại, anh đã không chờ đợi được nữa mà hôn cô.

Cũng may, cũng may, anh thầm nhủ trong lòng.

Không có gì khác nữa.

Mọi thứ chỉ do anh nghĩ linh tinh ra thôi.

Nhưng sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình, cảm giác khác thường đó lại bỗng dưng ùa về.

Anh thật sự không hiểu nổi bản thân, rõ ràng là một người nhưng sau một buổi tối, cảm giác kỳ lạ đó của anh, sao lại xuất hiện nữa rồi?

Anh nghĩ mình sắp đ iên mất.

Lúc đi làm, thư ký Trương đi vào báo cáo công việc, anh ấy báo cáo xong, anh ngẩng đầu lên hỏi: “Trương Thần, cậu nói xem, trên đời này liệu có chuyện đổi hồn không?”

Thư ký Trương hoang mang không hiểu chuyện gì: “Hả?”

“Thôi.” Anh xua tay, nghĩ bụng chắc mình đ iên thật rồi.

Anh hẹn gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói có thể là do dạo này anh áp lực quá.

Thời gian anh ở lại công ty tăng ca mỗi lúc một nhiều.

Anh luôn có một cảm giác kháng cự với căn nhà ở chung cư Vân Cung, không muốn về đó.

Ban đầu Lư Thanh Thanh chủ động nhắn tin cho anh hỏi xem khi nào anh về nhà, có muốn đi ăn với nhau không, sau đó cùng với chuỗi ngày tăng ca liên tiếp, dần dà cô cũng ít nhắn tin hơn.

Cho đến một hôm, tự dưng Lư Thanh Thanh ấp a ấp úng nói với anh, cô ấy còn có một cô em song sinh.

Cô ấy nói muốn tới huyện An tìm em gái, muốn anh đi cùng.

Khi cánh cửa phòng VIP được mở ra, anh đã nhận ra.

Anh không biết khi đó mình có cảm giác gì, có đủ thứ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, tức giận, đau lòng, khó chịu và vui mừng.

Tức giận là vì họ lên kế hoạch lừa anh, anh không biết cô đang sắm vai gì trong đó.

Đau lòng và vì người anh nâng niu trong lòng bàn tay lại bị người ta b ắt n ạt, s ỉ nh ục ở đây.

Khó chịu là vì, rõ ràng cô đã trông thấy anh nhưng lại không c ầu c ứu anh.

Vui mừng là vì, nếu người anh yêu không phải là Lư Thanh Thanh, vậy thì những vướng bận trước đó vì Lư Thị liệu còn là vấn đề nữa không.

Anh biết mình phải nhịn.

Người nhà họ Lư nghĩ anh không biết, anh sẽ giả vờ như không biết.

Nhưng khi thấy cô cúi người, khóe mắt hoen đỏ nhặt áo dưới đất lên, anh vẫn không sao kìm chế được, tiến lên vài bước, cởi áo khoác trên người ra rồi khoác lên người cho cô.

Anh cố dằn lại cơn xốc nổi muốn ôm cô vào lòng, nói vài câu với Lư Thanh Thanh rồi đi ra ngoài trước.

Anh không biết rốt cuộc nhà họ Lư muốn làm gì.

Đưa một Lư Thanh Thanh giả đến bên cạnh anh, bây giờ lại rắc rối đổi lại.

Anh chỉ đành giả vờ trước.

Trên đường đi mua đồ ăn, anh vẫn luôn nghĩ, liệu cô có đang bị nhà họ Lư u y h iếp không, hay có điều gì đó khó nói.

Nhưng anh là người yêu của cô, là chồng của cô, dù có bị u y h iếp, cô cũng không muốn cầu c ứu anh sao?

Rõ ràng cô có rất nhiều cơ hội nói với anh.

Cô không tin anh có thể bảo vệ được cho cô sao.

Hay nói một cách khác, ra đi dứt khoát như thế, ngay cả một tiếng “anh rể” cũng rất thản nhiên.

Đột nhiên anh hoài nghĩ, suốt một năm qua, rốt cuộc cô có từng thật lòng với anh không.

Nếu cô chỉ là quân cờ nhà họ Lư cố tình sắp đặt bên cạnh anh, chả trách cô lại rời đi dứt khoát như thế.

Bởi vì cô không yêu anh.

Từ đầu đến cuối, người đắm chìm cũng chỉ có một mình anh.

Là như thế sao? Anh tự hỏi bản thân.

Nhưng lại không tìm được đáp án cho mình.

Anh đi tới nhà hàng, lúc gọi món, anh đã nói với nhân viên: “Tôi muốn bỏ thêm trứng gà vào món th ịt x ắt sợi xào ớt.”

Nhân viên ngạc nhiên: “Hả? Bỏ thêm trứng gà sao?”

Anh gật đầu.

Đó là bí mật nho nhỏ của hai người họ.

Anh biết cô thích ăn th ịt xắt sợi xào ớt, nhưng ăn dễ bị nhiệt , cô cũng không dám ăn nhiều.

Một lần nọ, anh muốn học làm món th ịt xắt sợi xào ớt cho cô nhưng lại bỏ nhầm một quả trứng gà vào.

Nhìn món ăn rất xấu nhưng cô lại ăn ngon lành.

“Bỏ thêm trứng vào trong th ịt xắt sợi xào ớt.” Cô vừa ăn vừa cười nói: “Ngon lắm, hơn nữa chỉ có em mới được thưởng thức món ăn độc nhất này thôi.”

Trong b ệnh v iện, lúc ba người ăn cơm, anh đã cố tình bỏ món th ịt x ắt sợi xào ớt đến trước mặt cô.

Cô không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ nói muốn tới Lư Thị làm việc.

Anh rất không tán thành, bất kể ý định của cô là gì, với cô mà nói Lư Thị quá ng uy h iểm.

May mắn là Lư Thanh Thanh tỏ vẻ khó xử, anh cũng thuận nước đẩy thuyền, bảo cô tới Lục Thị làm việc.

Nói có căn cứ hẳn hoi, ngay cả Lư Thanh Thanh cũng không thể phản bác dược.

Cho dù cuối cùng cô làm gì, muốn làm gì, để cô ở bên cạnh mình, tự mình che chở cho cô, anh cũng thấy yên tâm hơn.

Sau khi cô đến Lục Thị làm việc, anh có thể chắc chắn được một chuyện.

Trong lòng cô, có anh.

Nếu trong lòng cô không có anh, cô cũng sẽ không nấu cháo, cũng sẽ không vì thấy anh đau dạ dày mà tỏ ra đau lòng, cũng sẽ không hoảng hốt khi anh nói ra câu đút cháo ấy.

Nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận với anh.

Lúc thư ký Trương tới bảo anh Doãn Lan Triệt muốn đi đến b ệnh v iện thăm Liêu Phàm, đột nhiên anh thấy rất tức giận.

Chồng mình ngày ngày lượn qua lượn lại trước mặt nhưng không chịu nhận, cô còn định coi người khác là chồng rồi chăm sóc thật sao?

“Cậu đi cùng cô ấy, bảo cô ấy ký xong rồi về làm việc, không được ở đó quá lâu.”

Nhưng sau cùng cô vẫn không về với Trương Thần, Trương Thần nói Liêu Phàm tỉnh lại rồi, cô đang ở trong b ệnh v iện.

Hôm đó xong việc sớm, cũng không có buổi xã giao nào, hiếm lắm anh mới có được một ngày nghỉ ngơi.

Nhưng anh vẫn không về.

Anh cũng không biết mình đang đợi gì nữa, rõ ràng anh biết có thể hôm nay cô sẽ không về công ty.

Nhưng cô vẫn về.

Lúc đi ngang qua văn phòng, đúng lúc anh trông thấy cô đang nằm gục xuống bàn, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Run rủi thế nào anh lại xuống dưới tầng mua một cốc cà phê.

Anh vừa mua cà phê vừa cười nhạo bản thân, anh có cảm giác mình giống như một quý phi đang tranh được vua thương.

Nhưng anh muốn thấy cô đau lòng vì mình, dù chỉ một chút thôi cũng được.

Cuối cùng ly cà phê cũng chạm đáy, anh đã nghe thấy những lời mình muốn nghe.

“Em nghe nói.” Cô cụp mắt: “Người có b ệnh đau dạ dày không nên uống cà phê đâu.”

Khoảnh khắc ấy, cơn giận tích tụ trong người anh bấy lâu nay đột nhiên không cánh mà bay.

Anh quay lưng lại với cô, khóe miệng cong cong, nhưng lúc ngoảnh đầu lại anh đã cố tỏ ra lạnh lùng.

“Ồ? Em nghe ai nói vậy?”

Cô lại cúi đầu xuống: “Nghe người khác nói.”

Trên đường quay về huyện An, cô rất yên lặng, chỉ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Cô không nói, anh cũng không nói.

Anh thấy mình rất giống một đứa trẻ cáu kính, vừa ấu trĩ lại vừa nực cười.

Nhưng anh muốn cô thừa nhận với anh trước.

Lúc đến trạm dừng chân, cô ngủ rồi, anh nhẹ nhàng đắp áo khoác lên người cho cô, xuống xe mua hamburger, còn dặn đừng cho ớt.

Cô không thích ăn ớt.

Lúc về đến xe, cô vẫn còn say giấc.

“Bà xã.” Cuối cùng anh vẫn không kìm lòng được, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, còn mang theo cả sự ấm ức không dễ nhận ra: “Em vẫn không chịu nói với anh.”

Buổi tối ngủ ở nhà họ Doãn, anh bị cơn nóng đánh thức, mở tủ muốn tìm một chiếc chăn mỏng.

Kết quả lại có một đống giấy trong tủ rơi ra.

Sáng hôm sau anh mới nhận ra đó đều là bằng khen của cô.

Anh lật xem từng tờ một, nghe cô kể chuyện mình bỏ học bằng giọng điệu hết sức thản nhiên, anh chỉ thấy đau lòng.

Cô đi làm bữa sáng, anh nhìn bóng lưng của cô, đột nhiên rất muốn giống như trước kia, bước tới ôm cô.

Nhưng sau khi cất bước anh lại dừng lại.

Trong b ệnh v iện anh đã gọi bố cô một tiếng “bố”.

Nhưng cho dù như thế, cô vẫn không định nói với anh.

Cảm xúc trong lòng bị đè nén, anh mua vài chai b ia, uống hết phân nửa.

Cô không cản anh, chỉ yên lặng đi đến phòng bếp nấu cơm.

Anh đi tới muốn giúp cô nhưng lúc cầm dao lên anh lại thay đổi suy nghĩ.

Rạch nhẹ một đường, anh kêu lên một tiếng, v ết th ương trên đầu ngón tay chảy m áu.

Cuối cùng cô cũng cuống rồi.

Cô nắm ngón tay anh, trông như sắp khóc, vội vàng tìm băng cá nhân.

Trông thấy dáng vẻ đau lòng đó của cô, cuối cùng anh cũng không kìm được nữa, đè cô lên bức tường.

Không được, anh tự nhủ, Lục Trạm, không được, cô vẫn chưa chịu nói với mày cơ mà.

“Xin lỗi.” Anh lùi về phía sau một bước: “Anh say rồi, nhận nhầm người.”

Sau đó lặng lặng quay người.

“Trạm…”

Tiếng nức nở từ phía sau vọng tới, anh nhắm mắt, khoé mắt cay cay.

Cô vốn không biết, vì đợi cô chịu nói với mình anh đã nhẫn nhịn khổ sở biết chừng nào.

Cuối cùng cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay cũng được giải phóng, anh quay người lại, ôm chặt cô vào lòng, sau đó hôn cô.

“Còn gì nữa?” Anh hỏi cô hết lần này tới lần khác.

Cô khóc như mưa, ôm anh thật chặt, cuối cùng anh cũng nghe thấy cô nói ra hai chữ đó.

Anh chờ đợi lâu như thế, hai chữ anh đợi lâu như thế.

Thoát khỏi ký ức, anh đã đứng trước cửa nhà.

“Ông xã.” Nghe thấy tiếng cửa, Doãn Lan Triệt đang nửa nằm nửa ngồi trên sô pha đứng dậy, vừa cười vừa hỏi anh: “Anh về rồi à.”

Nhìn gương mặt dịu dàng trước mặt mình, anh có cảm giác mọi thứ trên thế gian này đều không sánh bằng nụ cười của cô.

Anh cười, giơ chiếc bánh ngọt trong tay mình lên.

“Ừ, bà xã, anh về rồi đây.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner