1,
Tôi có một tật xấu nhỏ.
Chính là nếu gặp trục trặc trong công việc tôi sẽ uống rượu.
Nhất là khi mọi người đều đã tan ca, chỉ có mình tôi phải tăng ca.
Vì vậy, tôi đã dọn sạch ngăn kéo của mình và chất đầy những loại rượu tôi thích vào đó.
Thật ra, những loại rượu này cũng không nặng, uống không say, cùng lắm nó chỉ làm cho tôi to gan hơn một chút.
Ví dụ như dám đi một mình trong thang máy vào nửa đêm.
Vấn đề nằm ở đây.
Sau khi vất vả hoàn thành công việc, trên bàn tôi đã có vài vỏ chai bia, rượu.
Tôi tắt máy tính để bản thân tỉnh táo hơn một chút, sau đó dọn rác trên bàn làm việc, chuẩn bị về nhà.
Cửa thang máy mở ra, mọi hôm vào giờ này trong thang máy đều không có ai, nhưng hôm nay lại có thêm một người đàn ông mặc vest đen đứng đó.
Tôi nhìn kĩ anh ta.
Wao, đây không phải sếp của tôi sao?
Anh ta cũng tăng ca hở?
“Sếp, hôm nay anh tăng ca sao?”
Tôi vừa cười tủm tỉm vừa hỏi.
Lục Ngôn lạnh lùng nhìn tôi, đảo mắt nhìn tôi một lúc rồi cau mày.
“Cô uống rượu ở công ty?”
Giọng nói vừa thờ ơ lạnh lùng nhưng lại có thêm gương mặt đẹp trai kia, còn có một chút cảm giác cấm dục.
Đây đích thị là gu của tôi.
Trong lòng tôi rung động một chút.
“Tan làm rồi uống rượu thì sao? Anh quản được tôi à?”
Lục Ngôn nhíu mày: “Kiều Thư…”
Tôi mất kiên nhẫn, ném luôn túi rác đang cầm trên tay, sau đó đẩy Lục Ngôn vào thang máy, cưỡng hôn.
“Hung dữ cái gì mà hung dữ! Đừng tưởng anh là sếp mà oai, tôi còn là bố anh đấy!”
Lục Ngôn dùng biểu cảm không thể tin được nhìn tôi, sau đó đưa tay chạm vào môi của mình, vành tai anh đỏ lên ngay lúc đó.
“Kiều Thư, cô…”
Lục Ngôn mím môi, phẫn nộ nhìn tôi, trông giống một cô dâu nhỏ vừa bị bắt nạt.
“Cô không biết xấu hổ!”
Tôi im lặng nhìn anh một chút.
“Lục Ngôn, thì ra anh lớn lên chẳng khác ngày xưa chút nào, hồi bé vốn từ thiếu thốn, đến giờ cũng vẫn vậy!”
Khi thang máy xuống đến tầng 1, taxi tôi đặt cũng vừa gọi đến.
Tôi cúi người nhặt túi rác dưới đất, vênh vênh váo váo bước ra ngoài.
Không thèm quan tâm Lục Ngôn trong thang máy có tâm trạng thế nào.
Đêm đó, tôi có một giấc mơ.
Tôi mơ thấy mình bắt nạt Lục Ngôn.
Bắt nạt đến mức gương mặt tuấn tú cấm dục kia trở nên ửng đỏ, hai mắt ướt át.
Đẹp đến mê người.
Sau đó, tiếng thông báo của điện thoại kêu inh ỏi đánh thức tôi.
Tôi mơ màng cầm điện thoại lên xem giờ.
Mới 7h30 sáng.
Giờ này vẫn chưa đến giờ tôi đặt báo thức.
Nhà tôi thuê rất gần công ty, đi taxi chỉ mất 10 phút.
Thế nên tôi thường để báo thức vào lúc 8h30.
Rất ít khi có thông báo sớm như vậy.
Tôi mở điện thoại ra xem.
Tin nhắn đầu tiên là một tấm ảnh, là ảnh mà tôi đè Lục Ngôn và cưỡng hôn trong thang máy, thế quái nào ảnh lại nét thế này?.
Tôi: ???
Mẹ nó, mới sáng sớm mà đã soi cam rồi!
Tất cả mọi người trong công ty đều đang đợi tôi.
2,
Tất cả mọi người trong công ty đều đang điên cuồng @ tôi: Kiều Thư, cầu giải thích.
Còn là một loạt tin nhắn giống nhau.
Tôi không giả c h ế t được đành phải giải thích bừa: “Tăng ca làm đêm nên đầu óc mơ màng, nhận nhầm người.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, tôi cũng không để ý nữa.
Tôi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đi làm.
Đúng, vẫn phải đi làm.
Không thể trốn tránh được, nếu tôi trốn tránh thì càng chứng tỏ tôi có vấn đề.
Đồng nghiệp A: “Đừng nói dối nữa, có thể nhận nhầm kiểu này sao?”
Đồng nghiệp B: “Nhưng mà cô cũng không thể coi Lục Tổng là bạn trai cũ của mình được.”
Tôi nảy ra một ý nghĩ vội vội vàng vàng nói: “Đúng vậy, thật ra Lục Tổng hơi giống bạn trai cũ của tôi, tối hôm qua tôi tăng ca đến khuya, lại còn uống thêm chút rượu nên mới nhận nhầm như vậy.”
Tất cả mọi người đều câm nín.
Tôi cứ ngỡ là bọn họ đều tin lời tôi nói.
Đang rất đắc ý thì…
Một hình bóng cao ráo xuất hiện, lạnh lùng nhìn tôi, đôi môi mấp máy nói: “Thật sao?”
Á đù…
Bảo sao tự nhiên không ai nói gì, hoá ra là Lục Ngôn tới.
Thậm chí không ai thèm nhắc tôi.
Bọn họ nhao nhao chào Lục Ngôn, sau đó tản đi như trốn khỏi đại hoạ.
Tôi cười toe toét với anh, để lộ hàm răng trắng nhỏ nhỏ.
“Sếp à, chào buổi sáng.”
“Vào phòng tôi.”
Vừa bước vào cửa, tôi đã bị Lục Ngôn đẩy vào tường.
Lông mày anh cụp xuống, lạnh lùng nói: “Tôi là thế thân?”
Tôi lắc đầu liên tục.
Làm sao có thể thế được.
Lục Ngôn khom người xuống, đôi mắt đen láy tiến đến gần tôi, nhìn chằm chằm vào tôi như một con mồi: “Hay em muốn anh làm bạn trai em?”
Tôi: ????
Não của anh được làm bằng gì thế, sao lại dịch mấy câu nói của tôi thành như thế vậy?
Mặc dù tôi cũng rất muốn.
Có bạn trai đẹp như vậy ai mà chẳng thích.
Nhưng Lục Ngôn lại quá nổi bật.
Là kiểu chỉ có thể nhìn từ xa chứ không với tới.
Nếu bạn muốn chơi, cũng có thể thử…
Thấy tôi im lặng, Lục Ngôn sầm mặt lại: “Đừng tưởng không nói thì anh không biết em đang nghĩ gì.”
Tôi ngước mắt đối diện với anh.
“Nói nghe thử coi.”
Chắc không nghĩ tới tôi sẽ đảo khách thành chủ, Lục Ngôn ho một tiếng, vành mắt đỏ bừng.
Chậc, đẹp quá đi!
Tôi có hơi luyến tiếc.
“Thôi, không đùa với anh nữa, tôi đi làm việc đây.”
Chẳng thèm để ý đến vẻ mặt Lục Ngôn sau khi bị tôi trêu chọc nữa.
Dù sao anh có muốn sa thải tôi cũng không được.
Ai bảo trong tay tôi có nhiều dự án quan trọng thế chứ!
3,
Cuối tuần, sáng sớm.
Tôi đang muốn ngủ nướng thì anh trai kéo tôi ra khỏi chăn: “Kiều Thư, em giúp anh phá đám buổi xem mắt hôm nay đi, anh mua cho em túi xách phiên bản giới hạn mới nhất.”
Tôi thu lại đôi chân đang chuẩn bị đạp vào mặt anh, vội vàng đồng ý.
“Không vấn đề gì, cứ để em giải quyết.”
Tôi giúp anh trai làm trò mèo này rất nhiều lần rồi, phải nói là vô cùng có kinh nghiệm.
Mẹ tôi mỗi lần giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh trai tôi đều giới thiệu mấy cô gái bánh bèo vô dụng, chỉ cần tôi ăn mặc hầm hố một chút doạ bọn họ là bọn họ sẽ bỏ chạy hết.
Thật sự là so easy!
Tôi trang điểm vô cùng đậm, để tóc kiểu dreadlocks, đeo thêm một chiếc kính râm lớn và ăn mặc theo phong cách hiphop.
Trông giống hệt lưu manh.
Người qua đường nhìn thấy tôi sẽ tự động tránh xa.
“Nhìn kìa, cô gái kia ăn mặc như thế là muốn doạ c h ế t người ta hay sao?”
Tôi vừa bước vào quán cafe đã nghe thấy có người nói vậy, đ i ê n hết cả t iế t.
Tôi ba chân bốn cẳng hùng hổ tiến đến: “Miệng anh chỉ nói được những lời thúi quắc như thế thôi hả. Anh còn xấu xí hơn, Trư Bát Giới cũng không xấu như anh.”
Cô ta có vẻ không ngờ tới tôi sẽ tức giận như vậy, giả vờ chính nghĩa cố gắng cãi lại: “Mồm mép tép nhảy thì làm được cái gì, loại như cô chẳng có người đàn ông nào thèm để ý.”
“Tôi thích cô ấy đấy, rất đáng yêu.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì một cánh tay to lớn khoác lên vai tôi.
Đó là Lục Ngôn, anh lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói: “Ăn mặc thế nào là quyền tự do của người ta, hơn nữa người ta ăn mặc thế nào liên quan gì đến cô? Nếu không muốn nhìn thì m ó c m ắ t ra đi.”
Cái nhìn này có vẻ hơi doạ người, làm cho cô ta run lên.
“Tôi, tôi là khách của quán cà phê…”
“Tôi là ông chủ ở đây, cô c ú t.”
Lục Ngôn dứt khoát ngắt lời.
Sau đó, nhân viên của quán đến “mời” cô ta ra ngoài.
Đồng thời cũng trả lại tiền cho cô ta.
Tôi tháo tóc giả xuống, lộ ra mái tóc đen nguyên bản.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”
“Nhưng sao anh lại ở đây?”
Lục Ngôn giải thích: “Người xem mắt cùng anh trai em chính là chị họ của anh, nhưng chị ấy hiện tại ngại yêu, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp cho nên chị ấy nhờ anh đến từ chối anh trai em.”
“Nhìn thấy em ăn mặc thành thế này, anh nghĩ chắc chắn chị họ anh và anh trai em có cùng một suy nghĩ.”
Đúng lúc này, anh trai tôi gọi điện hỏi thăm tình hình.
Tôi kể lại với anh ấy rồi nói thêm: “Nhưng anh vẫn phải mua túi xách cho em, không được bùng!”
Anh trai tôi cười rất vui vẻ: “Không vấn đề gì, chỉ cần em và Lục Ngôn nói chuyện vui vẻ với nhau. Cũng giúp anh tìm được cái lý do để đánh lạc hướng gia đình hai bên.”
Nói thế khác gì bảo tôi và Lục Ngôn xem mắt?!
Tôi liên tục lắc đầu: “Anh à! Em và Lục Ngôn thì còn gì để nói sao? Từ nhỏ đến lớn đã quá quen thuộc rồi.”
Lục Ngôn nhướng mày: “Đúng là quá quen thuộc rồi, nếu không em làm sao có thể hôn anh?”
Tôi: ?????