01
Em gái tôi chào đời đúng vào ngày sinh nhật sáu tuổi của tôi.
Bố mẹ đều ở bệnh viện, anh trai tiện tay ném cho tôi một ổ bánh mì, bảo đó là bánh sinh nhật.
Tôi cắm một que tăm lên bánh mì, bắt chước người trong TV, chắp hai tay lại và thầm cầu nguyện:
“Con mong bố mẹ giàu có, anh trai thi đỗ Bắc Đại, mọi người đều hạnh phúc.”
Dù khi ấy tôi vẫn chưa hiểu rõ về tiền bạc, nhưng tôi biết bố mẹ suốt ngày cãi nhau vì nó. Khi mắng tôi, họ
cũng luôn bảo rằng tôi suốt ngày ốm đau, tiêu hết tiền trong nhà.
Vậy nên, tôi chỉ hy vọng họ có tiền, như thế họ sẽ không cãi nhau nữa.
Còn về anh trai, anh ấy đang học lớp 12, lúc nào cũng lo lắng rằng mình sẽ không đỗ được vào một trường
đại học tốt. Có những lúc tôi mang nước đến cho anh, anh lại quát tôi làm phiền, thậm chí còn dọa rằng nếu
không đỗ Bắc Đại, anh sẽ đ//ánh chet tôi.
Tôi không biết Bắc Đại là gì, nhưng vì anh thích nó, nên tôi đã cầu mong anh được toại nguyện.
“Mày đang chọc cười tao à? Bày đặt ước nguyện với một ổ bánh mì sao? Ha ha ha!” Anh trai nhìn chằm
chằm vào ổ bánh mì cắm que tăm rồi cười phá lên.
“Ước nguyện không thể nói ra, nếu không sẽ không linh nghiệm.” Tôi lặp lại câu thoại trong TV.
Anh bĩu môi khinh bỉ: “Chắc chắn mày ước được ăn ngon, tao còn không biết mày chắc? Đáng tiếc là giờ
mày có em gái rồi, sau này chỉ có thể ăn cơm thừa thôi!”
Tôi cứng người lại, gương mặt non nớt chẳng biết che giấu cảm xúc, sự hoảng sợ trong lòng lập tức lộ rõ.
Từ khi mẹ mang thai, tôi đã luôn bất an.
Bà thường nói: “Đẻ đứa khác tốt hơn, không cần cái đồ vô dụng như mày nữa! Nhìn bộ dạng mày xem, vừa
lùn vừa gầy, đen thui, thấy mà phát bực!”
Mười tháng trời, bà luôn nói như vậy. Rồi cuối cùng, em gái tôi ra đời.
“Ha ha ha, sợ rồi chứ gì? Mau đi đánh giày cho tao đi, nếu không đánh sạch, tao cũng không cần mày nữa!”
Anh trai cười đầy ác ý.
Anh luôn thích trêu chọc tôi như thế. Nhìn tôi sợ hãi, anh ấy sẽ cảm thấy rất vui.
02
Ba ngày sau khi đánh giày cho anh trai, bố mẹ tôi trở về.
Mẹ quấn kín từ đầu đến chân, bà vẫn đang ở cữ.
Bố ôm trong tay một đứa bé, cũng được bọc kín mít.
Sau lưng họ là một người phụ nữ ăn mặc giản dị—đó là cô tôi, tôi gọi bà là cô Thúy.
Cô Thúy là người duy nhất trong họ hàng đối xử tốt với tôi. Bà luôn hiền lành, lần này còn chủ động vào
bệnh viện chăm sóc mẹ tôi, ở bên cạnh mẹ lúc sinh em bé.
Tôi chạy ra đón, gọi bố, mẹ, cô Thúy, rồi giúp cầm đồ.
Mẹ vừa thấy tôi thì mặt lập tức sa sầm, quay đầu đi, giọng đầy chán ghét: “Cút về phòng! Tao không muốn
nhìn thấy cái mặt của mày, sao lại có thể xấu đến mức này chứ? Mày nhìn xem em gái mày trắng trẻo, đáng
yêu biết bao, trời ơi!”
Tôi đứng yên tại chỗ, không biết phải làm gì.
Cô Thúy cười gượng, lên tiếng giảng hòa:
“Diên Diên lớn thêm chút nữa sẽ khá hơn thôi, con bé vẫn còn nhỏ mà.”
“Sáu tuổi rồi mà còn nhỏ? Từ bé đến lớn cứ bệnh tật triền miên, tao sắp bị nó làm mệt chet rồi! Giờ tao
chẳng còn chút kiên nhẫn nào nữa, cút ngay!” Mẹ hét lên với tôi.
Tôi cúi đầu, lặng lẽ quay về phòng.
Anh trai đúng lúc đi ra, chẳng thèm nhìn tôi, mà hào hứng chạy tới xem em gái.
Vừa nhìn thoáng qua, anh đã vui vẻ tán thưởng:
“Wow, đáng yêu quá! Đôi mắt to tròn, miệng nhỏ xinh, đúng là gen tốt của nhà mình đây rồi!”
“Kiều Kiều đúng là dễ thương, còn bé mà đã nhìn ra rồi. Hơn nữa rất lanh lợi, em nhìn mắt con bé mà xem,
đảo qua đảo lại như thể rất hiểu chuyện ấy!” Bố cười vui vẻ, hạnh phúc ra mặt.
Trên mặt mẹ cũng dần có ý cười.
Chỉ có cô Thúy, vừa khó xử vừa đau lòng nhìn tôi.
Tôi trốn vào phòng, thu mình trong góc giường, không dám nhúc nhích.
Chỉ cần tôi ngoan ngoãn, chắc bố mẹ vẫn sẽ để lại cơm thừa cho tôi ăn… đúng không?