9.
Kể từ khi tôi và Tạ Dữ có thể đọc được suy nghĩ của nhau, giới hạn khoảng cách cũng đã biến mất.
Bây giờ Tạ Dữ sai bảo tôi, thậm chí chỉ cần nghĩ trong lòng là được.
Kiếp trâu ngựa đáng thương, tâm linh tương thông cũng rơi vào tay sếp.
Buổi trưa có đồng nghiệp đặt trà sữa cho mọi người, tôi đi ngang cũng được nhét một cốc.
Có người cười nhạo hỏi: “Ơ? Tiểu Chu, sao cậu đặt cho An An lại khác với bọn tôi?”
Tôi nhìn cốc dương chi cam lộ đang cầm trên tay, mấy món trên bàn của những người khác rõ ràng cũng không giống nhau.
Chu Thời cười xấu hổ, gãi đôi tai ửng đỏ của mình và không giải thích, đôi mắt cún con long lanh hơi cụp xuống.
Trà sữa trên tay tôi hơi nóng, nhưng Chu Thời gọi cho mọi người, suy nghĩ nhiều rồi từ chối lại khó tránh khỏi tự mình đa tình, phút chốc tôi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Em trai à, em mới đến hai ngày, chắc là chưa đọc qua sổ tay nhân viên.
Yêu đương văn phòng sẽ bị Tạ Dữ đạp bay ra ngoài.
‘Lâm An An! vào phòng làm việc tôi một lát!’
Nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, giọng nói Tạ Dữ như đang đòi mạng vang lên bên tai tôi.
Tôi xoay người mới phát hiện anh ấy đã đứng ở cửa phòng làm việc, cả người tràn đầy vẻ khó chịu.
“Tưới mấy cây hoa này đi.”
Tạ Dữ chỉ vào chậu hoa sống ngắc ngoải trên bàn làm việc.
Gọi tôi gấp như vậy, chỉ vì chuyện này sao?
Huống hồ cái chậu hoa rách này, chẳng phải anh bình thường đều tưới bằng cà phê uống thừa sao?
‘Có ý kiến à?’
Đã làm nô dịch thì phải đi làm thôi.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đáng gh’ét…không nói cũng được!
Tiếng cười khẽ của Tạ Dữ vang lên bên tai tôi, tôi xoa xoa lỗ tai tê dại, không muốn thừa nhận giọng của anh ấy rất êm tai.
10.
Khi trời sẩm tối bắt đầu nổi cơn giông, tôi đang buồn phiền nên đi đến tàu điện ngầm thế nào đây.
Đúng lúc Chu Thời đi ra, thấy tôi, ánh mắt sáng lên.
“Chị Lâm, chị không mang ô sao, em đưa chị đi.”
Cậu ta cười rộ lên tràn đầy khí thế tuổi trẻ, cả người toát lên vẻ ngây thơ, ngốc nghếch.
“Chậc.” Tôi nghe tiếng rồi nhìn sang, một chiếc Maybach màu đen đang từ từ dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt Tạ Dữ:
“Lên xe.”
Hôm nay anh ấy tự lái xe, tôi đắn đo một hồi mở cửa ghế phụ lái.
Chu Thời cũng vui vẻ chuẩn bị lên xe, Tạ Dữ nhanh chóng khóa cửa xe lại.
Đồ hẹp hòi!
Tạ Dữ nói với Chu Thời:
“Không tiện đường, cậu gọi xe đi, tôi trả tiền cho.”
Tôi với anh một người ở phía nam thành phố, một người ở phía bắc, chẳng lẽ thuận đường sao?
Tạ Dữ nhìn sang, tôi giả vờ như không có chuyện gì ngắm nhìn phong cảnh.
Tay nắm cửa xe trông thật giống với tay cầm.
Chu Thời cũng không có ý kiến gì, nhìn ghế phụ lái lưu luyến không thôi, vẫy tay nói:
“Chị Lâm, hẹn mai gặp lại.”
Tạ Dữ lái xe đi cách mấy trăm mét, vẫn khó dằn lòng xuống:
‘Lại không chào tạm biệt với tôi, trong mắt chỉ nhớ đến Lâm An An đúng không.’
Chút chuyện nhỏ này mà anh còn nhớ mong ư?!
Tạ Dữ càng không thoải mái, trừng mắt nhìn tôi.
Xe lạ không được đi vào tiểu khu, Tạ Dữ cầm ô đưa tôi xuống xe.
Khi mở ô ra, cả tôi và Tạ Dữ đều im lặng.
Phía trên bị rách một lỗ to.
‘Lâu rồi chưa dùng.’
Hiểu, hiểu, cho dù có nghiêm cẩn như sếp cũng khó tránh khỏi đôi lúc sơ sót.
Tạ Dữ cầm ô, xoay lỗ thủng về phía mình.
‘Đừng để mắc mưa.’
Tạ Dữ nhíu mày, ôm vai tôi kéo vào trong ô, nhiệt độ cơ thể của anh ấy xen lẫn mùi hương thoang thoảng bay lên trong không gian nhỏ bé, mập mờ.
Khi tôi về đến nhà, trên người gần như không bị dính mưa, một bên vai của Tạ Dữ ướt đẫm, bình thường anh ấy mặc âu phục đi giày da, rất cẩn thận chỉn chu, lúc này trông có hơi nhếch nhác.
“Tạ tổng, vào nhà em đổi một bộ quần áo trước đi, nếu không chốc nữa sẽ bị cảm mất.”
“Không cần.” Tạ Dữ lạnh lùng từ chối, tác phong đứng đắn.
‘Tiếc quá, tối này còn phải làm việc.’
Tôi giả vờ không nghe được câu trả lời hoàn toàn trái ngược trong lòng anh ấy để giữ mặt mũi cho sếp.
Khả năng đọc tâm sẽ không vì khoảng cách mà biến mất.
Suốt buổi tối, bên tai tôi văng vẳng những dòng suy nghĩ của Tạ Dữ.
Phần lớn là liên quan đến công việc.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như Tạ Dữ luôn ở cạnh tôi vậy.
Tắm xong, tôi mở chương trình trinh thám mình thích nhất ra xem, vừa xem vừa căng thẳng theo từng tình tiết suy luận.
J chắc là do A giet.
‘Không phải, là do B giet.’
Sao thế được, thời gian này chỉ có A ở hiện trường.
‘B ngụy tạo bằng chứng không ở hiện trường.’
Suy luận của Tạ Dữ rất gọn gàng, logic, cuối cùng công bố kết quả, thủ phạm thật sự là B.
‘Tôi biết ngay là thế mà.’ Tạ Dữ rất đắc chí.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, một lúc sau mới bình tĩnh lại sau mấy tình tiết căng thẳng.
Lúc này mới nhớ tới một chuyện, chẳng phải Tạ Dữ đang làm việc sao, sao cuối cùng lại suy luận tình tiết với tôi?
‘…’ Tạ Dữ im lặng hồi lâu, thẹn quá hóa giận nghĩ, ‘Em ồn quá, đừng xem nữa.’
Được rồi, xem giờ, tôi quyết định hôm nay đi ngủ sớm, không để cho nội tâm hoạt động quấy rầy công việc của sếp.
Ngủ ngon.
Thế giới yên tĩnh trở lại, khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, hình như nghe được giọng nói trầm thấp: ‘Ngủ ngon.’
11.
Sáng hôm sau, sếp mắc mưa bị ốm.
‘Lâm An An, mang ít thuốc tới đây hộ tôi.’
Giọng nói khàn đặc…vẫn rất quyến rũ.
Thuốc gì?
Lại không trả lời.
Không còn cách nào, tôi đành đến hiệu thuốc mua ít thuốc thường dùng.
Đến cổng nhà Tạ Dữ, ấn chuông mấy lần cũng không có ai đáp lại.
Không lẽ ngất rồi sao.
Tôi thử nhập mật mã mà hồi trước anh ấy nói cho tôi khi tôi lấy đồ hộ anh.
Cửa mở ra, một con rắn nhỏ màu đen lộ ra từ chiếc bể thủy tinh to ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm tôi, thè lưỡi “xì xì”.
Gương mặt Tạ Dữ không được tự nhiên đỏ lên.
Nghe tiếng mở cửa, hàng lông mi Tạ Dữ chớp chớp.
Hé mắt ra nhìn, thấy tôi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Tạ Dữ, cởi bỏ bề ngoài của kẻ tư bản gian ác, giống mỹ nam ngủ say, tôi thấy thương xót.
“Cần đi bệnh viện không?”
Tôi khẽ hỏi.
Tạ Dữ:
“Hừ Hừ.”
?
Cũng may tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:
‘Không cần đi bệnh viện.’
Đã sốt mê man rồi, không đi bệnh viện không được.
Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá thấp sức nặng của anh.
Hai người ngã một đống trên thảm, Tạ Dữ ai oán mở to mắt.
‘Gọi điện cho bác sĩ Tần.’
Bị Tạ Dữ đè lên người, chóp mũi anh ấy dán vào má tôi còn hai tay tôi đỡ eo anh ấy.
Dáng người rất đẹp.
Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe được tiếng lòng của anh ấy:
‘Cô ấy mềm mại quá…”
Giở trò lưu manh gì đấy, tôi đang định đẩy anh ra, chạm đến nhiệt độ cơ thể anh lại rụt tay về.
Bỏ đi, so đo gì với một người đang sốt mê man chứ.
Khi bác sĩ Trần đến, nhìn tôi và Tạ Dữ chồng lên nhau, ra sức lau mồ hôi.
Giày vò cả buổi sáng, gương mặt đỏ bừng của Tạ Dữ cũng đỡ một ít.
Tôi chủ động ra trận, xuống bếp hầm một nồi cháo cho Tạ Dữ.
Canh lửa không chuẩn lắm nên cháo hơi cháy.
Tôi lặng lẽ đổ phần đen xuống dưới đáy, tự lừa dối mình.
Tạ Dữ nhìn bát cháo tôi bưng ra, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ỉu xìu nghĩ:
‘Lâm An An xuất thân từ nuôi heo chuyên nghiệp sao?’
Mặc dù ghét bỏ nhưng Tạ Dữ vẫn cau mày ăn hết.
Vừa ăn vừa ọe trong lòng khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy khi đã ngược đãi bệnh nhân.