Quảng cáo tại đây
Trụy Lạc

Chương 178



“Lầu trên đừng chỉ uống rượu, nhớ ăn chút đồ ăn đó.” (?)

(?) Beta: Tui cũng không hiểu chỗ này là sao, mà tui đoán là ngôn ngữ mạng bên đó.

———

Có thế nào thì Chu Vãn cũng không ngờ tới, mình chỉ tạm thời đi làm nền cho phỏng vấn, chẳng hiểu sao lại hot được

Ngay cả Lục Tây Kiêu cũng nhận được tin nhắn của Hoàng Bình, một tấm ảnh chụp từ màn hình: [Đây là em gái anh à? Được đấy, bây giờ tình địch của mày lại nhiều hơn rồi.]

Lục Tây Kiêu nhìn tin nhắn này thì nhíu mày, còn đưa cho Chu Vãn xem.

Chu Vãn nhịn không được cong mắt, cười hỏi: “Sao thế?”

“Giải thích thử xem.”

“……”

Chu Vãn thật sự rất oan, càng không biết giải thích như thế nào, nhìn bộ dáng ghen tuông ra mặt này của Lục Tây Kiêu cảm thấy rất đáng yêu, nên không nhịn được cúi đầu mím môi cười.

“Cười cái gì?”

Bị bắt được rồi.

“Không cười.” Chu Vãn vội nghiêm mặt: “Chỉ là hiện tại em mới nhậm chức chưa lâu, từng vị trí đều phải thử, chủ biên cũng chỉ nhất thời muốn cho em thử vị trí phỏng vấn một chút.”

Lục Tây Kiêu giơ tay, đầu ngón tay giữ lấy cằm cô rồi nâng lên, động tác có chút ngả ngớn.

“Để anh nhìn xem…!có xinh đẹp như mấy người đó nói không.”

Chu Vãn chớp mắt nhìn anh.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, cô hơi xấu hổ, vừa định đẩy ra thì Lục Tây Kiêu đã cười, không nhịn được cúi người hôn lên môi cô một cái.

Anh chậc một tiếng: “Phiền thật.”

Giọng điệu không kiên nhẫn, lại lộ ra chút làm nũng khó chịu.

 

Chu Vãn kéo ngón tay anh từng chút một: “Sao vậy?”

“Bọn họ gọi em là vợ.”

“Em thấy đa số người nói vậy đều là con gái, ảnh đại diện cũng rất đáng yêu.”

“Mặc kệ.” Lục Tây Kiêu cắn cánh môi cô, hàm răng mài mài như trút giận, “Đến anh cũng còn chưa gọi em là vợ nữa kìa.”

Chu Vãn sửng sốt, cong mắt.

Lục Tây Kiêu chạm vào tai cô, nghiêng đầu: “Lúc nào thì anh mới có thể gọi em như vậy?”

“Hả?”

“Đừng có mà giả ngơ.”

“…”

Chu Vãn bị câu hỏi thẳng thừng lại đột nhiên này làm cho nóng mặt, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ một chút: “Tiền em tích cóp được vẫn chưa đủ để kết hôn, nhưng mà hiện tại chủ biên rất coi trọng em, tiền lương cũng xấp xỉ với công ty trước, tích cóp thêm mấy năm nữa hẳn là là có thể dư dả được chút ít.”

“…”

Lục Tây Kiêu không biết mạch não của cô nghĩ gì.

Sau một lúc lâu, anh gật gật đầu: “Được.”

Anh rũ mắt, một lát sau nghiêng người tới gần, thổi tóc mái rũ xuống bên sườn mặt của Chu Vãn, dáng vẻ có chút xấu xa: “Vậy anh phải thực hiện nghĩa vụ của mình trước đã.”

“Cái gì?”

Lục Tây Kiêu trực tiếp bế Chu Vãn lên, dễ như trở bàn tay, đi về phía phòng ngủ: “Nghĩa vụ vợ chồng.”

———

Một tiếng sau, Chu Vãn sức cùng lực kiệt nằm lỳ trên giường.

Lúc này điện thoại vang lên, cô mò mẫm, là một số lạ, còn là số của thành phố Bình Xuyên.

Chu Vãn sửng sốt, bắt máy: “Alo, xin chào?”

Đầu bên kia cũng im lặng do dự vài giây, rồi sau đó vang lên giọng nữ trẻ tuổi: “Là Chu Vãn à?”

Chu Vãn khẽ nhíu mày, cảm thấy giọng nói này rất quen tai, một lát sau cuối cùng cô cũng nghĩ ra điều gì đó: “…!Cố Mộng?”

“Đúng là cậu thật này!” Cố Mộng lập tức vứt bỏ sự câu nệ trước đó: “Vãn Vãn, đã lâu rồi chúng ta chưa liên lạc với nhau, nếu không phải mình nhìn thấy video phỏng vấn của cậu ở trên mạng thì bây giờ mình cũng không biết cậu thế nào rồi!”

Chu Vãn cười rộ lên, giải thích với cô ấy lúc mình rời khỏi thành phố Bình Xuyên chưa lâu thì bị mất điện thoại, không phải cố ý cắt đứt liên lạc với cô ấy.

“Sao cậu lại biết số điện thoại của mình?”

“Mình có một người bạn đại học trước kia từng thực tập ở toà soạn của các cậu, mình nhờ cô ấy hỏi giúp, không ngờ là thật sự có thể gọi được cho cậu.” Cố Mộng nói: “Vãn Vãn, sau này cậu thế nào?”

Chu Vãn cười khẽ, nói bâng quơ: “Rất tốt, rất thuận lợi, còn cậu thì sao?”

“Mình cứ như vậy thôi, bây giờ đang làm giáo viên.”

Chu Vãn cảm thấy tính cách phóng khoáng của Cố Mộng rất hợp làm giáo viên.

Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm, kể những chuyện mấy năm nay mình gặp phải, lại nói đến chuyện của Khương Ngạn, thổn thức không thôi.

Lúc này Lục Tây Kiêu tắm rửa xong đi ra.Anh chỉ mặc một cái quần rộng, người trên để, lộ ra hình xăm ở xương quai xanh và vết sẹo, đường cong cơ bắp trôi chảy, dù sao thì cũng rất nhiều rất hấp dẫn, còn mang theo bọt nước, lăn xuống theo đường eo cuối cùng biến mất ở lưng quần.

“Nói chuyện với ai vậy?” Anh hỏi.

“Bạn cấp 3.” Chu Vãn đáp: “Vừa mới liên lạc được.”

Cô cười đến mặt mày cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp, Lục Tây Kiêu không nhịn được, cúi người hôn cô một cái, thấp giọng nói: “Vậy em nói chuyện đi, anh đi ra ngoài xử lý công việc một lúc.”

“Dạ.”

Cố Mộng đương nhiên nghe được, radar hóng chuyện lập tức vang lên, cười nhạo nói: “Vãn Vãn, bạn trai cậu à?”

“Ừm.”

“Woa, lần sau nếu mình tới thành phố B cậu phải đưa bạn trai cậu tới cho mình xem đó.”

“Cậu từng gặp rồi.” Chu Vãn cong mắt, lúm đồng tiền ở khóe môi ẩn hiện: “Là Lục Tây Kiêu.”

Cố Mộng sửng sốt chừng mười giây, hoảng sợ nói: “Các cậu vẫn còn ở bên nhau à!?””Ừm, nhưng mà bọn mình cũng mới gặp lại nhau vào năm ngoái.”

“Tốt quá đi, Vãn Vãn, các cậu còn ở bên nhau, nhưng trước kia mình từng nghĩ, các cậu không nên kết thúc đơn giản như vậy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì, ngày nhớ đêm mong.”

Chu Vãn cười nói: “Cậu bây giờ không hổ là giáo viên Ngữ văn.”

“Đang nghiêm túc nói với cậu đó!” Cố Mộng nói, “Thật ra lúc cậu mới vừa chuyển trường tớ rất ghét Lục Tây Kiêu, bởi vì trông cậu ta chẳng buồn bã chút nào, vẫn giống y như trước, giống như không quan trọng vậy, lúc ấy trên diễn đàn của trường có rất nhiều người bàn tán.”

Chu Vãn sửng sốt, tim bỗng đập nhanh: “Sau đó thì sao?”

Chu Vãn đã từng nghe Hoàng Bình nói Lục Tây Kiêu lúc ấy, cũng nghe được từ mấy người bạn anh, thế nhưng đều là từ miệng của đàn ông, tínhai cũng lỗ mãng thẳng thắn, nên cũng không cảm thấy gì nhiều.

“Sau này…!Đúng rồi Vãn Vãn, lúc trước cậu mất điện thoại lúc nào?”

Chu Vãn nghĩ nghĩ: “Năm mình chuyển trường, sau Quốc khánh, hình như là cuối tháng mười.”

“Đúng vậy, chính là lúc đó, tầm cuối năm tớ có nhắn WeChat cho cậu, nhận ra không liên lạc được, gọi cũng không nghe nên hơi sốt ruột, nghĩ còn nước còn tát, chạy đến nhà cậu xem sao, không chừng có thể gặp được người nào đó biết tin tức của cậu.”

———

Sở dĩ Cố Mộng nhớ rõ như vậy…

Là bởi vì năm ấy, mùa mưa ở thành phố Bình Xuyên đến muộn hơn mọi năm, tới cuối tháng mười mới đến, mưa to gió lớn, tiểu khu cũ nát ấy tựa như bị nước mưa hòa tan, trong không khí đều là mùi tanh ẩm ướt.

Ô che mưa bị gió mạnh thổi lật lên, cô mặc một chiếc áo mưa chạy vào tòa nhà, nước chảy, ngay cả giày cũng ướt đẫm.

Cô chạy lên tầng, đến những bậc thang cuối cùng, bước chân cô bỗng chậm lại, giương mắt nhìn lên.

Trên người Lục Tây Kiêu dính toàn nước mưa, tóc cũng ướt nhẹp, rối tung, từng giọt nước mưa rơi xuống theo sợi tóc, anh rất gầy, đường cong sắc bén, góc cạnh rõ ràng, giống như một con mèo hoang cô đơn, ướt đẫm.

Cố Mộng ngẩn người nhìn anh, cất lời: “Lục Tây Kiêu?”

“Cậu…”

Lúc anh mở miệng giọng nói rất khàn, như dùng sức ma sát với cát đá thô ráp, thậm chí Cố Mộng còn nghi ngờ anh đã chờ ở đây rất lâu.

Lục Tây Kiêu hắng giọng một cái, nói: “Cậu có biết Chu Vãn ở đâu không?”

Đến gần chút, Cố Mộng đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh, xuyên qua hành lang lờ mờ ánh sáng, cô nhìn thấy làn da phiếm hồng của anh, hiển nhiên là đang say.

Lúc trước Chu Vãn đột nhiên rời đi, giữa hai người đã xảy ra chuyện gì Cố Mộng cũng không biết rõ, chỉ thấy Chu Vãn rời đi không bao lâu, Lục Tây Kiêu đã có bạn gái mới, đang vẻ hoàn toàn bình thản.

Cô tức giận thay Chu Vãn, nên lúc mở miệng giọng điệu cũng hơi nóng nảy: “Cậu ấy ở đâu có liên quan gì đến cậu à, hai người đã chia tay từ lâu rồi.”

Lục Tây Kiêu im lặng.

Ánh mắt có chút chậm chạp, tựa như đang chậm rãi tiếp nhận chuyện này.

Qua rất lâu, Lục Tây Kiêu nói khẽ: “Là cô ấy không cần tôi nữa.”

Cố Mộng sửng sốt.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner