3
Cũng còn may.
Lục Thâm đặt một phòng đôi.
Cậu ta nói sợ tôi ở một mình sẽ lại lén lút bỏ trốn.
Lo lắng linh tinh, dù có tinh thần nghĩ tới tôi cũng chẳng có sức làm.
Tắm xong, tôi mệt mỏi rã rời, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, tôi cứ mơ hồ cảm thấy có ai đó đang xoa đầu mình, bên tai chốc chốc lại vang lên vài tiếng thở dài.
Lục Thâm thật sự đã thay đổi rồi, một câu nói đùa của tôi lại khiến Lục Thâm thật sự để tâm.
Ngày hôm sau, cậu ta thuê một chiếc xe đưa tôi đến thành phố biển gần nhất ngắm hải âu.
Tôi hỏi cậu ta : “Không phải cậu nói tôi điên à?”
Cậu ta liếc nhìn tôi, làm ra vẻ đương nhiên tiếp lời tôi.
“Ừ, tôi cũng điên rồi.”
Tôi choáng váng, giọng điệu nịnh bợ này là chuyện gì nữa đây?
Khung cảnh ngoài cửa sổ dần dần lùi xa, thời tiết hôm nay cũng đã tốt lên.
Lục Thâm quá bất thường, ký ức năm nào bắt đầu dần dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Nhìn Lục Thâm ngoan ngoãn phục tùng trước mặt, vị chua chua không hề báo trước xộc thẳng lên mũi.
Rõ ràng là Lục Thâm ngươi bỏ rơi tôi trước, tên khốn kiếp Lục Thâm này bây giờ lại tới kiếm chuyện với tôi.
Lục Thâm và tôi là một đôi thanh mai trúc mã thực thụ, từ lúc chào đời, bố mẹ hai bên đã thầm đính ước.
Lục Thâm là một nhân vật nổi tiếng trong trường, đẹp trai, học giỏi, chơi thể thao cũng giỏi.
Mà tôi của lúc đó lại hơi béo, mặt đầy mụn, thích thu mình ở nhà đọc truyện tranh, xem tiểu thuyết, sở hữu đầy đủ mọi khuyết điểm của một cô gái tuổi teen.
Lúc vào trường trung học của thành phố, Lục Thâm được tuyển thẳng, còn tôi phải trầy da tróc vảy mới vượt qua được kỳ thi.
Tôi còn nhớ lúc đó không ai tin rằng tôi và Lục Thâm là bạn tốt.
Nhưng Lục Thâm chưa bao giờ trốn tránh mối quan hệ với tôi, mỗi sáng vẫn gọi tôi thức dậy, rồi đợi tôi tan học cùng nhau về nhà.
Mỗi năm đều tặng quà sinh nhật cho tôi theo những cách khác nhau.
Dù thỉnh thoảng hay chê tôi vừa béo vừa xấu nhưng vẫn mua cho tôi trà sữa mà tôi thích nhất để dỗ tôi vui.
Không có gì ngạc nhiên khi vào năm nhất trung học, tôi đã toàn tâm toàn ý thích cậu ta.
Nhưng cậu ta lại không thích tôi, người cậu ta thích là Lâm Y, người đứng đầu ban xã hội lại còn biết nhảy múa.
Khi trong lớp lan truyền tin đồn về bọn họ, tôi cũng không để ý lắm, cho đến khi nhìn thấy cảnh Lâm Y đưa nước cho Lục Thâm trên sân bóng.
Ánh nắng chiếu lên người bọn họ, chia cắt chỗ râm mát nơi tôi đang đứng thành hai thế giới, họ đứng đó như một đôi tiên đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi.
Mặc cảm tự ti như sóng biển nhấn chìm tôi, lần đầu tiên tôi ý thức được khoảng cách giữa mình và Lục Thâm.
Thậm chí tôi còn bé mọn đến nỗi cảm thấy thật tuyệt khi cậu ta vẫn coi tôi là bạn.
“Vãn Vãn, đến rồi.” Giọng nói mang chút mệt mỏi của Lục Thâm kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, nhận ra mắt cậu ta thâm quầng như gấu trúc.
“Tối qua cậu lén lút làm gì sau lưng tôi?” Tôi trừng mắt nhìn cậu ta hỏi.
Lục Thâm đau đầu ôm trán, do dự mấy lần, cuối cùng vẫn quyết định không trả lời vấn đề này của tôi.
“Xuống xe, ngắm hải âu kìa.” Cậu ta thúc giục.
Tôi giơ ổ bánh mì lên, miệng hà ra hơi lạnh, lạnh nhạt nhìn đàn hải âu bay vòng quanh không một chút kỷ luật.
Tâm trạng có chút phức tạp.
Tôi len lén liếc nhìn Lục Thâm ở bên cạnh, người rõ ràng là đang hưng phấn: “Cậu đúng là điên rồi.”
Lục Thâm: “…”
Chúng tôi đều ngầm thỏa thuận rằng, không nhắc đến cái đêm cậu ta uống say rồi phát sinh ra nụ hôn kia.
Lục Thâm biểu hiện rất rõ ràng, liên tục chạy đến chỗ tôi để thu hút sự chú ý.
Tôi mắng cậu ta, cậu ta cũng ít đớp lại hơn, thậm chí đôi khi còn cười ngu một cách vô lý.
Lòng tôi có chút hoang mang, thậm chí là bối rối.
Không biết vì sao cậu ta đột nhiên lại mất đi hứng thú với Lâm Y.
Tôi tự hỏi liệu có phải ai đó đã nói điều gì với cậu ta không.
Làm cho mấy ngày nay cậu ta có hơi bất thường, thậm chí còn bồn chồn lo lắng.
Cậu ta có vẻ quan tâm đến việc tôi đang trò chuyện với ai, nhưng lại sợ tôi tức giận, không dám xông lên nhìn điện thoại.
Mặc dù có xem cũng chẳng sao.
Người nói chuyện với tôi là lớp trưởng năm ba trung học của tôi, khi Lục Thâm cả ngày chạy theo Lâm Y, thì chính lớp trưởng đã giúp tôi vượt qua cửa ải môn Vật lý.
Thế nên chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau.
Nội dung trò chuyện cũng rất đơn giản, ngoài việc học ra thì chính là việc học.
Chỉ là, thực ra tôi cảm thấy việc tiếp nhận lớp trưởng dễ dàng hơn việc tiếp nhận Lục Thâm.
4
Sau lần nhìn thấy cảnh tượng kia ở sân bóng, tôi không bao giờ đưa nước cho Lục Thâm nữa, cũng không xem cậu ta thi đấu nữa.
Cậu ta không hỏi, dù chỉ một lần cũng không hỏi tại sao tôi lại không đến xem cậu ta chơi bóng rổ nữa.
Tôi nhắc đi nhắc lại những cái cớ đã chuẩn bị sẵn, cảm thấy bản thân vô cùng nực cười.
Tôi bắt đầu từ bỏ việc ăn vặt, tập trung hơn vào việc học.
Khi Lục Thâm đến nhà tôi, cậu ta thường thấy tôi đang ngồi luyện đề.
Những đề bài đối với cậu ta là vô cùng đơn giản thì tôi phải làm mười, thậm chí cả trăm lần mới có thể nắm chắc.
Lúc cậu ta tự mình xung phong dạy kèm cho tôi, tôi bề ngoài tuy tỏ vẻ chê bai nhưng đáy lòng không khỏi cảm thấy vui sướng.
Sau này cậu ta vô tình buột miệng nói: “Sao so với Lâm Y, cậu lại khó dạy như vậy chứ? Ngốc chết đi được.”
Tôi lập tức như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống thẳng đến chân.
Tôi lập tức giật lại đề thi thử, đuổi cậu ta ra ngoài.
Đêm đó tôi đã khóc bao lâu tôi cũng quên mất rồi, lời cậu ta nói là sự thật, nhưng lại khiến tôi đau lòng.
Ngày hôm sau, cậu ta mua cho tôi đồ ăn vặt mà tôi yêu thích nhất, cười hì hì xin lỗi, nói sau này sẽ không gọi tôi là đồ ngốc nữa.
Cậu ta không biết rằng thứ khiến tôi để tâm thực ra là câu phía trước của cậu ta.
Nhưng tôi đã chấp nhận, không thể từ chối lời xin lỗi của cậu ta lúc đó.
Đến hiện tại, tôi dường như đã không còn để tâm nhiều đến chuyện của cậu ta và Lâm Y nữa.
Tôi, Lục Thâm và Lâm Y đều thi đậu vào cùng một trường đại học.
Ở trường đại học, họ vẫn là những nhân vật nổi tiếng, luôn đứng đầu danh sách các cặp đôi của trường.
Còn tôi bị cho ra rìa, trở thành nhân vật thường trực trên tường của trang thổ lộ tình cảm, một mỹ nữ của năm nhất đại học, một học giả siêu cấp đỉnh cao.
Thật quái lạ, rõ ràng bọn họ biết tôi và Lục Thâm là bạn tốt nhưng lại chưa bao giờ gán ghép chúng tôi.
Dường như bọn họ chỉ mong chờ “cặp đôi” từ trung học lên đến đại học kia đơm hoa kết quả.
“Vãn Vãn, Lục Thâm mua trà sữa cho cậu này, nhắn tin mà cậu không trả lời, đứng dưới lầu nửa ngày rồi đó.” Bạn cùng phòng xách trà sữa đặt lên bàn cho tôi.
Tôi đang làm bài kiểm tra tiếng anh, theo thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng.
Tôi nhấp vào ID wechat không còn được ghim ở trên cùng, có một vài tin nhắn chưa đọc.
[Uống trà sữa không?]
[Giờ không muốn uống cũng phải uống.]
[Đang ở dưới tầng.]
[Chưa chết thì trả lời tin nhắn đi chứ, Phương Vãn Vãn?]
[Vậy tôi cứ đứng lì ở dưới này đấy, tôi mà lạnh chết là tại cậu.]
Sau khi xem qua một lượt, tôi trả lời cậu một cách vô cảm.
[Chết rồi, có chuyện gì cứ đốt vàng mã cho tôi.]
Lục Thâm lập tức thả lại một cái icon không nói nên lời.
[Tối nay đi ăn cùng nhau đó.] Cậu ta nói với tôi bằng giọng thông báo.
Tôi trả lời: [Tôi muốn ăn đồ đắt tiền.]
[Muốn ăn gì tùy cậu.]
Cũng hào phóng gớm.
Ăn tối xong, Lục Thâm kéo tôi lại không cho về, bắt tôi đến quảng trường trung tâm đi dạo cùng cậu ta.
Nói hoa mỹ là đi cho tiêu cơm.
Vô cùng tình cờ, lúc đi dạo lại đụng phải Lâm Y.
Lâm Y trang điểm rất đẹp, đang khoác tay mấy cô bạn cùng nhau dạo phố, trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ.
Khoảnh khắc chúng tôi chạm mặt nhau, tất cả mọi người đều đứng hình, lúc Lâm Y bắt gặp ánh mắt của tôi, trong giây lát đáy mắt cô ta có chút né tránh.
Trong đầu tôi sượt qua một cảm giác khó hiểu nhưng lại nói không rõ được là cảm giác gì.
Lục Thâm vẫn tiếp tục bước đi, nhìn Lâm Y gật đầu coi như chào hỏi, rồi dắt tay tôi đi về phía trước.
“Lục Thâm, cậu thẹn quá hoá giận à?” Khi đã đi xa, tôi cao hứng hỏi.
Lục Thâm dừng bước, sắc mặt u ám, cúi người xuống nắm lấy cằm tôi, ấn tôi vào bức tường phía sau, giọng lạnh lùng: “Phương Vãn Vãn, cậu mà còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ lại hôn cậu đó, lần này là kiểu môi lưỡi dây dưa nhé.”
Cmn, không biết xấu hổ!
Tôi im lặng ngậm miệng lại, ánh mắt và giọng điệu kia chắc chắn tuyệt đối không phải là đang đùa.
Cứ như vậy nói huỵch toẹt ra chuyện đã xảy ra đêm đó ngược lại cũng không xấu hổ mấy.
Sau đó, Lục Thâm dẫn tôi đi gắp thú, nhưng cậu ta chẳng gắp được con nào, hôm nay tôi có vận khí tốt, vừa ra tay đã gắp được một con.
Trên đường về, tôi ôm con thú nhồi bông trên tay, cười nhạo cậu ta suốt cả chặng đường.
Khi gần về đến ký túc xá, nhận thấy cậu ta im lặng một cách bất thường, tôi bèn quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt chúng tôi cứ thế chạm nhau, như thể cậu ta vẫn luôn nhìn tôi chăm chú và chưa từng rời mắt.
Dù tôi có cười nhạo cậu ta cả chặng đường, nhưng cậu ta cũng không hề tỏ ra khó chịu, đáy mắt lại tràn ngập ý cười như sắp muốn tràn ra ngoài.
Trái tim tôi run rẩy, nhanh chóng quay đầu lại.
“Tôi về trước đây.” Quẳng lại câu này xong tôi vội vàng chạy vào khu ký túc xá.
Không biết là do chạy quá nhanh hay sao đó, mà khi về đến phòng ký túc, tim tôi vẫn không ngừng nện binh binh trong lồng ngực.
Đôi mắt đen biết cười kia cứ đọng lại mãi trong tâm trí tôi, đuổi cũng chẳng đi.
Trái tim đã chết kia dường như lại lần nữa đập trở lại.
5
Tôi gấp mười nghìn con hạc giấy cho Lục Thâm.
Phải mất gần 800 ngày kể từ lúc tôi biết mình thích cậu ta.
Lúc vui vẻ gấp màu hồng, lúc buồn gấp màu xanh dương.
Cuối cùng, giấy xanh dương chẳng còn được mấy tờ, giấy hồng lại chẳng gấp được mấy trang.
Quả nhiên, tuổi trẻ toàn là đau khổ.
Tôi cầm mười nghìn con hạc giấy và viết cho cậu ta một bức thư tay.
Tôi nói: “Lục Thâm, đây là lời tỏ tình nghiêm túc của tôi, không chấp nhận thì vứt đi.”
Cậu ta không hề vứt, cậu ta làm một việc khiến tôi đến giờ vẫn canh cánh trong lòng.
Cậu ta tặng mười ngàn con hạc giấy kia cho Lâm Y.
Những con hạc giấy tôi gấp dường như có sức mạnh thần kỳ, đẩy cậu ta và Lâm Y ngày càng gần nhau hơn.
Quãng thời gian đó, lúc Lâm Y bị ốm, cậu ta trốn học đi thăm, khi cô ta bị các nam sinh khác chòng ghẹo, cậu ta đánh nhau vì cô ta.
Cách đây không lâu, lại vì cô ta mà uống rượu.
Tôi nhìn vào gương, cẩn thận thoa đều kem dưỡng lên mặt, lòng lại thấy choáng ngợp trước sự khác thường của Lục Thâm.
Giãy không thoát, mặc kệ cũng không xong, làm tôi phiền chết đi được.
Nhưng tôi không thể vì bản thân mình năm đó tha thứ cho cậu ta được.
Điện thoại rung lên hai lần, tôi lấy khăn lau khô tay rồi mở tin nhắn.
Một cái là của lớp trưởng.
Cậu ấy nói ngày mai sẽ đến trường chúng tôi để dự buổi giao lưu trao đổi sinh viên mới, muốn cùng tôi ăn trưa.
Một cái là của Lục Thâm.
Bảo tôi trưa mai đến chỗ cũ tìm cậu ta, cậu ta có chuyện muốn nói với tôi.
Tôi do dự một lúc rồi quyết định đồng ý với lớp trưởng.
Lục Thâm ngày nào cũng gặp, có chuyện gì cũng tiện giải quyết hơn.
“Không được, trưa mai tôi có việc rồi.” Tôi trả lời cậu ta.
Người kia trả lời trong vài giây: “Chuyện gì?”
“Đi ăn với lớp trưởng hồi cấp ba, cậu cũng quen đó.” Tôi không định giấu cậu ta.
Bên kia im lặng hồi lâu, tôi còn tưởng cậu ta không thèm nhắn lại nữa. Đến khi tôi nằm trên giường chuẩn bị chìm vào mộng đẹp thì cậu ta nhắn lại cho tôi một chữ “Ồ”.
Ồ?
Tôi nhướng mày khó hiểu nhưng cũng chẳng mấy để tâm.
8 giờ sáng hôm sau, Lục Thâm cũng theo tôi lên lớp như đang lên cơn động kinh.
Chuyên ngành khoa học máy tính của cậu ta và ngành kiến trúc sân vườn của tôi nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy dính líu gì đến nhau, không biết cậu ta lên lớp học cái gì nữa.
Những ánh mắt tò mò ở xung quanh không ngừng hướng về chỗ chúng tôi.
Lục Thâm rất nổi tiếng, là một thiên tài trong ngành máy tính.
Giáo viên cũng quen biết cậu ta, biết cậu ta không phải sinh viên của khoa chúng tôi, lại đáp ứng các bạn học không có ý tốt, gọi cậu ta lên trả lời câu hỏi.
Lục Thâm đá đá chân tôi, ý bảo tôi cho cậu ta đáp án.
Tôi buột miệng: “Đồ ngốc, đây là kiến thức phổ thông, lớp trưởng còn biết mà.”
Cả hai đều ngẩn người.
Lục Thâm không tiếp tục đá tôi nữa, trực tiếp xin lỗi giáo viên.
Giáo viên cũng không làm khó, bỏ qua cho cậu ta.
Lục Thâm ngồi yên lặng suốt hai tiết học, nói đúng hơn là mất hồn mất vía, ánh mắt nhìn vào bảng đen không có tiêu cự.
Coi bộ bị đả kích khá lớn.
Tôi không nhịn được quay qua an ủi: “Lục Thâm, cậu là thiên tài mà, không biết kiến thức thường thức cũng không sao.” Nhe xong lời này, ánh mắt của Lục Thâm càng thêm mất mát.
“Hoá ra lúc đó cậu không hề tức giận, cậu đang buồn bã.” Lục Thâm ở bên cạnh lẩm bẩm một cách khó hiểu.
Suốt tiết học buổi sáng, vì Lục Thâm ngồi bên cạnh mà tôi cũng có chút thấp thỏm không yên.
Cho đến khi tôi đi gặp lớp trưởng.
Cậu ta lại theo sát sau mông tôi không rời một bước với vẻ mặt như sắp đi xông pha trận mạc, có đuổi thế nào cũng không đi.
Cậu ta nhướng mày, nói vô cùng tự nhiên: “Tôi cũng muốn gặp lớp trưởng, tôi nhớ cậu ta.”
Tôi:……
Tôi và lớp trưởng hẹn nhau ở một quán ăn bên ngoài trường.
Lớp trưởng rất trắng, gương mặt có nét thanh tú, nếu không phải vì giới tính bày ra đó thì tôi đã coi cậu ta như chị em tốt rồi.
Lớp trưởng nhìn thấy Lục Thâm đi cùng tới cũng không nói gì, chỉ lịch sự cười với Lục Thâm.
Đây là lần đầu tiên Lục Thâm khó ở như vậy, thái độ cứ cà lơ phất phơ, rất chi là thái độ.
Lúc ăn cơm thì giành gắp đồ ăn cho tôi, như thể tôi sẽ chết đói ngay giây tiếp theo vậy.
Nếu không phải tại lớp trưởng đang ở đây, chắc tôi đã cho cậu ta một cú tát dính vách rồi.
Trước khi rời đi, lớp trưởng đột nhiên lấy ra một tập tài liệu từ chiếc túi màu đen bên cạnh đưa cho tôi.
“Đây là suất đi Mỹ làm sinh viên trao đổi, nếu cậu có hứng thú thì cứ nhắn tôi.” Cậu ấy giải thích.
Lớp trưởng liếc nhìn Lục Thâm ở bên cạnh tôi, tiếp tục nói: “Nếu cậu cũng đi, chúng ta có thể là bạn đồng hành.”
Nghe vậy, tôi cầm lấy tập hồ sơ nhưng lại vô thức từ chối trả lại cậu ấy.
Lục Thâm đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế cọ với sàn nhà phát ra âm thanh khó chịu đặc biệt chói tai.
Cậu ta không chào hỏi gì, đen mặt bước ra ngoài.