Quảng cáo tại đây
Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

Chương 6



12
Ba người lớn đều chết lặng.
Ông chủ tiệm vé số bị điếu thuốc làm cháy một lỗ trên quần, dượng tôi cầm tờ vé số cào tới lui xem đi xem
lại, còn cô Thúy bụm miệng, nước mắt rưng rưng.
Tôi biết rồi, chúng tôi lại có tiền nữa rồi.
Mười vạn tệ!
Dượng có thể mua lại điểm giao hàng kia.
“Trời ơi! Trời ơi! Diên Diên, phúc tinh của ta!”
Dượng cuối cùng cũng bừng tỉnh, ôm tôi lên hôn chùn chụt, râu của ông làm tôi ngứa ngáy cười khanh
khách.
Cô Thúy không nhịn được nữa, vừa khóc vừa cười trong niềm vui sướng tột độ.
Ông chủ tiệm vẫn còn loay hoay kéo quần, trong khi chúng tôi tiếp tục thử vận may, cào thêm vài tờ nữa.
Nhưng lần này không trúng.
Dượng cũng không chơi thêm nữa, mà vui vẻ mang vé số đi đổi lấy mười vạn tệ.
Từ hôm đó, điểm giao hàng phía nam thành phố chính thức thuộc về chúng tôi.
Dượng bảo, đó là một trong những trạm giao hàng lớn nhất khu vực, mỗi năm ít nhất kiếm được hai mươi
vạn, gặp thời điểm tốt, thậm chí có thể lên đến ba mươi vạn.
Tôi không hiểu lắm, nhưng chỉ cần dượng và cô Thúy vui là được rồi.
13
Điểm giao hàng phía nam thành phố trở thành phúc tinh của chúng tôi.
Từ khi dượng tiếp quản, công việc ngày càng phát đạt, số lượng đơn tăng vọt mỗi ngày, mỗi tháng kiếm
được hơn bốn vạn.
Cuối thu, dượng mua thêm một điểm giao hàng nữa, cũng ở phía nam thành phố, lượng đơn thấp hơn một
chút, nhưng thu nhập hàng năm cũng hơn ba mươi vạn.
Vào đầu đông, chúng tôi chuyển sang một căn hộ rộng rãi, rời khỏi căn phòng trọ cũ kỹ.
Căn hộ mới có phòng tắm, có điều hòa, có cả ban công.
“Nếu không phải vì Diên Diên, anh cũng chẳng dám thuê chỗ đắt đỏ thế này. Đàn ông chúng ta không cần ở
chỗ sang chảnh làm gì!”
Dượng vui vẻ bế tôi đặt lên vai, vừa cười vừa nấu cơm.
Lúc đó, cô Thúy cầm điện thoại đi vào, hơi ngập ngừng nói: “Con gái của anh trai em, Kiều Kiều, sắp tròn
một tuổi. Ngày mai họ tổ chức tiệc ở khách sạn, chúng ta có đi không?”
Kiều Kiều đã một tuổi rồi à? Thời gian trôi qua thật nhanh.
Vậy là tôi bảy tuổi rồi.
Dượng bĩu môi: “Đi làm gì? Để bị người ta mắng à?”
“Không phải… mà là… hộ khẩu của Diên Diên vẫn còn ở nhà anh trai em, chuyện nhập học sau này đều
phải nhờ đến họ. Nếu chúng ta không đi…”
Cô Thúy lo lắng rằng tôi sẽ không thể đi học.
Dượng hậm hực hừ lạnh: “Thôi được rồi, đi thì đi.”
Hôm sau, chúng tôi đến khách sạn.
Chính khách sạn nơi anh trai tôi tổ chức tiệc nhập học.
Vẫn là đông đúc khách khứa, họ hàng từ xa cũng tề tựu về. Bởi vì gia đình bố mẹ tôi bây giờ rất giàu có.
Theo cô Thúy kể, tài sản của họ có thể đã lên đến vài triệu.
Anh trai tôi lại là sinh viên Bắc Đại, nở mày nở mặt, khiến bao nhiêu họ hàng phải ghen tị.
Tôi theo cô Thúy và dượng bước vào khách sạn.
Tôi đã bảy tuổi, cao hơn một chút, da dẻ cũng trắng trẻo hơn, nhưng vẫn không ngăn được cảm giác hồi
hộp, lo lắng y như năm sáu tuổi.
“Văn Thúy cũng đến rồi à, trời ơi, dạo này phát tướng quá nhỉ, chắc kiếm được bộn tiền!”
Một người họ hàng tiến đến chào hỏi.
Tôi rất ngạc nhiên.
Trước đây, chưa từng có họ hàng nào chào hỏi cô Thúy cả.
“Đâu có đâu có, vẫn như trước thôi mà.” Cô Thúy khiêm tốn.
“Ha, ai mà không biết nhà cô bây giờ có tận hai điểm giao hàng! Mỗi năm kiếm cả triệu tệ, giàu có lắm rồi
còn gì!”
Người họ hàng cười sảng khoái, rồi bất chợt liếc sang tôi, khen: “Diên Diên lớn lên xinh quá! Suýt nữa thì
không nhận ra!”
Tôi không thể tin nổi.
Có người khen tôi sao?
Vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, tôi vội vàng nép vào lưng dượng.
Dượng chỉ cười sảng khoái, ánh mắt nhìn về phía trước.
Bố mẹ tôi đang tiến lại gần.

14
Bố mẹ tôi tiến lại gần.
Bố mặc vest lịch lãm, mẹ diện váy áo sang trọng, trên tay ôm Kiều Kiều.
Kiều Kiều mở to đôi mắt tròn xoe, làn da trắng hồng như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Anh trai tôi không xuất hiện.
Cô Thúy chủ động chào hỏi: “Anh, chị, hai người khỏe chứ?”
“Đến thì đến, mang theo nó làm gì? Không thấy xui xẻo à?”
Mẹ tôi chỉ vào tôi, sắc mặt đầy khó chịu.
Bố tôi không trách mắng, nhưng cũng không nói gì, cứ như tôi là người xa lạ.
Dượng nổi giận: “Ai xui xẻo hả? Có những người bản thân mới xui xẻo mà cứ đi đổ cho người khác! Cái
miệng độc ác như vậy, thật đáng ghét!”
Cơn tức giận mà dượng kìm nén bao lâu nay bỗng chốc bùng nổ.
Tất cả họ hàng xung quanh đều im bặt.
Mẹ tôi sững sờ, chắc bà không ngờ dượng dám cãi lại.
Sắc mặt bà đỏ bừng, rồi đột nhiên bùng nổ: 
“Giang Quân, mày chửi tao? Mày nghĩ mày kiếm được chút tiền từ giao hàng thì giỏi lắm sao?”
“Đồ vô dụng, ngay cả con trai cũng không đẻ được! Tao có con trai học Bắc Đại, sau này Kiều Kiều cũng sẽ
vào Bắc Đại!”
Lời lẽ cay độc của mẹ tôi đâm thẳng vào nỗi đau của dượng.
Dượng và cô Thúy chưa bao giờ có con, chứ đừng nói đến chuyện học Bắc Đại.
“Con mụ không biết xấu hổ! Bà là cái thứ gì chứ?!” Dượng xắn tay áo, mặt đỏ gay, giận dữ quát lên.
Không khí trong bữa tiệc hỗn loạn hẳn.
Nhiều đứa trẻ hoảng sợ bật khóc, Kiều Kiều cũng khóc ré lên, được người thân bế đi chỗ khác.
Cô Thúy ôm tôi ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi nhìn chằm chằm vào người mẹ dữ tợn, vào người bố đang đẩy dượng, rồi bỗng dưng hiểu thêm rất
nhiều điều.
Tôi không khóc.
Tôi chỉ thầm ước nguyện:
“Con không muốn bố mẹ giàu có nữa.”
“Con không muốn anh trai học Bắc Đại nữa.”
“Con chỉ muốn dượng và cô Thúy có thật nhiều tiền.”
“Con muốn dượng và cô Thúy sinh được đứa con của riêng họ.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner