Nghiện

Chương 2



6.

Tôi bị Hoắc Nhẫn xách tay ném ra cửa.

Anh càng tức giận, tôi càng ung dung, thong thả xách giày xuống lầu.

Trời lạnh và có tuyết nhưng tôi không cảm thấy lạnh chân, lòng lại có nỗi phấn khích vô cớ. Tôi đứng dưới lầu nhà anh hút xong một điếu thuốc mới lái xe rời đi.

Hôm đó tôi về nhà đã khuya, không ngờ lại nhận được tin nhắn của Hoắc Nhẫn: Không làm cô sẽ c.h.ế.t à?

Tôi không trả lời anh.

Một ngày đẹp trời, tôi về nhà.

Trong sân yên tĩnh, tuyết được quét gọn hai bên, băng kết dưới mái hiên chói lóa mắt.

Tôi vừa định bước vào nhà thì một con Teddy đen chạy ra, sủa tôi liên tục.

Triệu Nguyệt Hoa lau tạp dề bước ra, nhìn thấy tôi thì sầm mặt như không thấy.

Bà chỉ vào con chó mắng: “Kêu gào cái gì, đồ vô ơn.”

“Mẹ.”

Bà như không nghe thấy, vừa đi vào nhà vừa mắng, “Đồ vô ơn, cả đám vô ơn. Nuôi lớn, đủ lông đủ cánh thì tình nguyện cho không nhà người ta. 500.000 nói cho là cho không chớp mắt. Giàu thật.”

Tôi đứng ở cửa, yên lặng nghe.

“Ai không biết tưởng được nhà giàu bao nuôi, thật mất mặt.”

Nồi niêu xoong chảo bị ném loảng xoảng, bà càng mắng càng hăng: “Nếu thấy nhà kia tốt vậy còn về đây làm gì? Trước đây tao nên nghe lời bố mẹ nói, không nuôi được cái dòng họ Giang, bóp c.h.ế.t đỡ phiền.”

“Nhà họ Giang, hừ, đúng là đáng bị quả báo, đáng bị chém ngàn đao.” Triệu Nguyệt Hoa cười to, “Con gái còn nhỏ đã bỏ nhà theo trai, không phải tao liều c.h.ế.t kéo lại thì không biết đã sa đọa ti tiện ở xó xỉnh nào. Bây giờ con trai cũng y vậy, lông chưa mọc đủ đã biết làm con nhà người ta to bụng. Quả báo, đây là quả báo của Giang Thành Danh.”

Cuối cùng tôi không đành lòng nghe nữa, buông tiếng thở dài: “Mẹ, tôi đi đây.”

Bốp.

Một chiếc bình gốm bị ném vỡ nát dưới chân tôi.

Triệu Nguyệt Hoa gào lên: “Đồ đê tiện, đồ đê tiện, đồ đê tiện.”

Tôi đi ra sân, ngồi xuống bậc cửa, rút thuốc trong túi ra.

Khói trắng cuộn lên không trung, tôi nghe tiếng gào khóc của Triệu Nguyệt Hoa lọt qua khe cửa.

Bà mắng tôi, tôi không cảm thấy buồn mà ngược lại, còn cảm thấy bà đáng thương.

Một cuộc hôn nhân, một người đàn ông đã hủy hoại cả đời của bà.

Bà thật đáng thương nên bà cũng đã biến cuộc đời tôi thành một bi kịch.

Tôi ngồi mãi đến khi bên trong không còn tiếng động nào nữa, có lẽ bà mắng mệt, khóc mệt nên đã ngủ quên.

Khi đứng lên, chân tê cứng suýt ngã, tôi vịn tường, muốn điện thoại cho em trai hỏi xem tại sao Triệu Nguyệt Hoa biết chuyện của nó. Nghĩ đi nghĩ lại rồi thôi.

Dường như mọi thứ đều không quan trọng.

Đêm đó tôi sốt cao, choáng váng mơ hồ, không hiểu sao tôi nhớ đến Hoắc Nhẫn.

Tôi cầm điện thoại lên, gửi tin cho anh: Hoắc Nhẫn, không làm tôi cũng sắp c.h.ế.t.

Gần 1 giờ sáng, Hoắc Nhẫn nghiêm khắc với bản thân, chắc là đã ngủ từ lâu, tin nhắn gửi đi tất nhiên sẽ không được trả lời.

Cũng có thể, anh cơ bản không muốn bận tâm đến tôi.

Tôi nằm trên giường, rất muốn ngủ một giấc nhưng người vừa nóng vừa lạnh, rất khó chịu.

Tiếng chuông cửa kéo tôi khỏi trạng thái choáng váng, nhà tôi rất ít khách đến, tôi nghĩ gã say nào đó nửa đêm ấn nhầm chuông nên không động đậy.

Chuông cửa biến thành gõ cửa, tôi thực sự mất kiên nhẫn, bò dậy đi mở cửa.

Gió lạnh lùa vào, tôi rụt cổ.

Ngoài hành lang lúc sáng lúc tối, Hoắc Nhẫn đứng thẳng người, mặt nghiêm nghị.

Tôi ngẩn người, phản ứng đầu tiên lại là hỏi anh: “Sao anh biết địa chỉ nhà tôi?”

Hoắc Nhẫn nở nụ cười lạnh tanh: “Giang Kỳ, cô muốn c.h.ế.t sao còn báo cho tôi?”

7.

Anh nghiêm túc như vậy, tôi lại không nhịn được muốn trêu anh.

“Không phải tôi muốn để lại di ngôn cho anh sao? Không ngờ anh lại đến.”

“Bây giờ nói đi.” Hoắc Nhẫn đút tay túi quần, cao giọng.

Người cãi nhau chưa từng thua như tôi bỗng dưng nghẹn lời.

Chắc là sốt đến đầu óc mơ hồ rồi, tôi xoa xoa thái dương nói: “Lạnh quá, hay là anh vào nhà, từ từ tôi nói.”

Hoắc Nhẫn đứng im bất động.

Tôi không khỏi mỉm cười: “Anh sợ tôi dùng vũ lực với anh à?”

“Giang Kỳ!” Hoắc Nhẫn lại cao giọng.

“Được rồi, không trêu anh.” Tôi lê thân người nặng nề vào phòng, “Đến cũng đến rồi, uống ly nước ấm rồi đi.”

Tôi đi rót nước cho anh mới phát hiện bình thủy đổ ra toàn nước lạnh. Tôi mới nhớ ra mấy ngày nay cô giúp việc không đến, không ai nấu nước ấm.

“Tủ lạnh có đồ uống, uống không?” Tôi quay lại hỏi anh.

Hoắc Nhẫn đứng bên cạnh bàn trà, ánh mắt lướt từ sô pha bừa bộn rơi xuống người tôi, nhếch môi trào phúng: “Hay là cô nên để lại di ngôn trước, tương đối an toàn hơn.”

Tôi nghe ra được, anh cảm thấy chất lượng cuộc sống tôi tệ tới mức không biết đột tử lúc nào.

“Thầy Hoắc quá lời rồi.” Tôi mở tủ lạnh lấy ra một chai bia, ngồi xuống sô pha đơn cạnh cửa sổ, “Không c.h.ế.t được.”

Hoắc Nhẫn vô cảm nhìn tôi: “Thay đồ đi.”

“Làm gì?” Tôi co chân ngồi lên sô pha, làn váy ngủ dài che mắt cá nhân, không muốn nhúc nhích.

“Di ngôn của cô là sau khi cô bệnh c.h.ế.t thì đến nhặt xác à?”

Giọng nói anh mang hơi lạnh.

Tôi buồn cười hỏi anh: “Anh đồng ý không?”

“Không.”

“Vậy sao anh lại đến?”

Tôi rất bất ngờ khi anh đến.

Người như anh không phải ghét c.h.ế.t tôi sao? Còn có thể đến xem tôi c.h.ế.t chưa, thật kỳ lạ.

Hoắc Nhẫn không trả lời ngay.

Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn treo tường, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt anh một lớp ánh sáng nhẹ nhàng, đẹp động lòng người.

“Vì tò mò, vì không chắc chắn.”

“Tò mò cái gì? Không chắc chắn cái gì?”

Hoắc Nhẫn nhìn thẳng vào tôi, đáy mắt thăm thẳm, giọng sâu lắng: “Tò mò, vì trước nay chưa từng gặp người phụ nữ nào như cô. Không chắc chắn, cô có mấy phần thật giả.”

Tôi ngừng động tác nuốt nước bọt, nheo nheo mắt.

“Có một việc là thật.”

8.

Lần này Hoắc Nhẫn bình tĩnh đến không ngờ, không biểu lộ cảm xúc gì trước vẻ không đứng đắn của tôi.

Anh gật đầu: “Tôi tin.”

“Cho cô 3 phút thay quần áo ra ngoài.” Hoắc Nhẫn lại không để ý đến tôi, nhấc chân ra ngoài.

“Nếu tôi không thì sao?”

Anh kéo cửa ra, không quay đầu ném lại một câu: “Vậy xem như tôi không quen biết cô.”

Uy hiếp tôi?

Xem như tôi đã nhìn ra, Hoắc Nhẫn muốn gây khó dễ với tôi. Anh như vậy đúng là kích thích ý chí chiến đấu của tôi.

Đây là vấn đề danh dự.

3 giờ sáng, tôi ngoan ngoãn bị anh đưa tới bệnh viện, truyền dịch.

Tôi không khỏi cảm thán, Hoắc Nhẫn đúng là người tốt, tốt đến mức tôi cực kỳ muốn biết mặt khác của anh.

So sánh thì tôi thích sự vỡ vụn hơn là hoàn mỹ.

Tôi định đợi Hoắc Nhẫn vào thì lại trêu đùa anh vài câu, nhưng không ngờ tôi lại ngủ quên trước khi anh quay lại.

Lúc hộ lý rút kim tôi mới thức giấc, nhìn thấy Giang Ngô ngồi trước giường bệnh của tôi.

“Sao lại tới đây?” Tôi xuống giường xỏ giày.

“Hôm nay thầy Hoắc có lớp nên về trước, thầy bảo em đến đón chị.” Giang Ngô tung tăng đi theo sau tôi.

“Ồ.” Tôi cũng không mong đợi Hoắc Nhẫn có thể đợi tôi 4-5 giờ đồng hồ, vì vậy cũng không thấy thất vọng.

Ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn hai tay trống không của mình: “Túi xách chị đâu?”

Điện thoại và ví của tôi đều ở trong túi xách, bây giờ tôi không nhớ mình vứt ở đâu.

“Em không thấy.” Giang Ngô xòe tay, “Có phải trong xe của thầy Hoắc không? Em điện thoại hỏi thầy thử.”

Tôi liếc nó: “Anh ấy vất vả cả đêm rồi, đừng làm phiền nữa.”

“Chà.” Giang Ngô cười mờ ám, hỏi: “Chị, có phải sau này em nên đổi xưng hô thầy Hoắc thành anh rể không?”

Anh rể?

Tôi buồn cười, đi ra ngoài bệnh viện, đứng bên lề đường móc thuốc lá ra.

Trời rét, khói vừa thoát khỏi môi đã biến mất trong luồng khí lạnh.

Tôi cười: “Chị không xứng.”

“Sao chị lại không xứng?” Giang Ngô rất kích động, “Chị đẹp thế này, lại biết kiếm tiền, miệng có lúc hơi hỗn nhưng mà lại mềm lòng hơn ai hết. Nếu có khuyết điểm thì là… đẹp quá mức.”

“Mày đánh giá chị cao thế à.” Tôi nhìn bầu trời u ám, cười tự giễu.

“Em nói thật mà.”

Nó dừng một lúc, dè dặt: “Chị, có phải chị vì người kia nên mới cảm thấy không xứng với thầy Hoắc?”

Tôi hít mạnh một hơi, không khí lạnh tràn vào phổi làm tôi ho dữ dội.

“Nói tới người c.h.ế.t làm gì, xui xẻo.”

9.

Từ 2 giờ đến 5 giờ chiều chụp ảnh với cường độ cao, tôi ngồi dưới đất xem lại ảnh chụp, đầu óc choáng váng.

Tống Dư Từ nghiêng người sang: “Chụp không tệ, album quảng cáo tiếp theo tìm chị chụp.”

“Không nhận.”

“Tại sao?” Tống Dư Từ hét lên, “Giá tôi trả cho chị cao gấp 10 lần người khác chị còn chưa hài lòng à?”

“Không phải chuyện tiền nong.”

“Không có gì không thể giải quyết bằng tiền.”

Tôi trừng cậu ta: “Vậy cậu dùng tiền đập c.h.ế.t tôi thử xem.”

Tống Dư Từ nhìn tôi không nói nên lời, tự ái lẩm bẩm, “Người khác còn cầu xin được chụp ảnh cho tôi, chị thì hay rồi, đưa tiền còn không chịu chụp. Giang Kỳ, chị không muốn làm nữa phải không?”

Tôi nhét máy tính bảng vào tay cậu ta: “Tự chọn đi.”

Cậu ta không thèm nhìn, ném lại cho nhân viên sau lưng, lại quấn lấy tôi hỏi: “Có phải chị có chuyện gì không?”

Tôi uể oải dựa vào ghế, không muốn trả lời cậu ta.

Cậu ta kiên trì: “Không nói cũng được. Đi, tôi mời chị ăn cơm. Tôi mới phát hiện một nhà hàng rất ngon, cách đây không xa.”

“Không ăn, dạo này ở đâu cũng có paparazzi, tôi không muốn bị fans cậu đuổi theo mắng.”

“Sợ gì chứ, tôi đâu có dựa vào giới giải trí để kiếm sống, cùng lắm thì sau này tôi về thừa kế gia sản, còn có thể dẫn chị ăn uống chơi bời.”

Tôi bị cậu ấm ngốc này chọc cười, nghiêng đầu sang nhìn cậu ta.

Tống Dư Từ có thể nói là hô mưa gọi gió trong giới giải trí không chỉ vì gia thế của cậu ta mà còn vì ngoại hình. Một công tử cao ngạo nổi loạn thực ra lại là một cậu nhóc ngốc ngọt ngào.

“Chị nhìn tôi vậy làm gì?”

Tôi vỗ vỗ mặt cậu ta: “Em trai, em không hợp gu chị.”

“Anh đây coi trọng chị là phúc tám đời của chị rồi.” Tống Dư Từ đỏ mặt hất tay tôi ra, kiêu ngạo, “Biết bao nhiêu cô gái theo đuổi anh đây, chị đừng có không biết tốt xấu.”

Cậu ta nói tôi không biết tốt xấu, bất giác tôi lại nhớ đến Hoắc Nhẫn.

Đúng là ngứa ngáy tâm can.

Tôi đứng lên đi ra ngoài, Tống Dư Từ ở phía sau nghiến răng nghiến lợi: “Này, chị đi đâu vậy? Lời anh đây nói chị có nghe lọt không đấy?”

“Nghe rồi.”

Tôi gọi taxi đến nhà Hoắc Nhẫn lấy túi xách với điện thoại. Anh chưa về, tôi dựa cửa chờ, vô cùng kiên nhẫn.

Trời tối dần, tôi bị ánh đèn xe làm chói mắt, ngước lên nhìn thấy xe của Hoắc Nhẫn.

Anh cầm túi xách tôi xuống xe, chiếc áo khoác đen của anh bị gió lạnh thổi bay lên vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp.

Tôi nheo mắt nhìn, người đàn ông này lúc nào cũng quyến rũ.

“Đến bao lâu rồi?” Anh nhìn mớ tàn thuốc trên đất.

“Một lúc.” Tôi lấy điện thoại trong túi xách ra, “Sao hết pin rồi?”

Anh ấn vân tay mở cửa, vừa đi vào vừa nói: “Reo không ngừng, không hết pin mới lạ.”

“Ừm.” Tôi cảm giác tâm trạng anh không tốt, nhấc chân đi theo vào, “Anh nghe máy?”

Hoắc Nhẫn đột ngột dừng lại, không trả lời tôi, lạnh lùng: “Cô theo vào đây làm gì?”

Tôi che miệng ho khan một tiếng, mềm giọng: “Tôi đói.”

“Tìm người khác đi.”

10.

Con người tôi không có sở trường gì, ưu điểm nổi bật là mặt dày.

Anh càng bảo tôi tìm người khác, tôi càng phải vào.

Lần thứ hai đến nhà anh, tôi quen đường thuộc nẻo tìm một góc thoải mái nhất ở sô pha, ngồi ì ra đó.

Hiển nhiên Hoắc Nhẫn không muốn để ý đến tôi, vào phòng làm việc rồi không ra.

Tôi không nhịn được ho khan, hết đợt này đến đợt khác.

Mười phút sau, Hoắc Nhẫn mặt mày xám xịt đi ra nhìn tôi: “Ăn gì?”

Tôi cười thầm trong bụng, yếu ớt đáp: “Tôi không kén ăn.”

Anh không nói gì, đi vào bếp.

Nghe tiếng động bên trong, tôi lại không kiềm được, lặng lẽ lại gần.

Chiếc nồi trên bếp đang đun nước, thân hình cao lớn của Hoắc Nhẫn chìm trong ánh đèn, gói mì nằm im lìm chưa được động đến.

Tôi từ phía sau lưng anh thò đầu nhìn nước đang sôi trong nồi, gương mặt như vô tình cọ vào tay anh.

Hoắc Nhẫn cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt đen như mực.

“Không muốn ăn phải không?” Giọng điệu anh không tốt.

Tôi chớp chớp mắt vô tội, dùng ngón tay trắng trẻo chọc chọc vào mu bàn tay anh: “Có thể thêm cái trứng không?”

Canh suông nước trong thì quá tệ.

“Không có.” Anh trở tay túm lấy cổ tay tôi, không thương tình ném tôi ra khỏi bếp.

Tôi thở dài, đúng là người đàn ông không hiểu phong tình.

Sợ chọc phải lông ngược của anh thật nên tôi thành thật ngồi xuống bàn ăn chờ.

Một bát mì với vài cọng rau xanh nổi lềnh bềnh được đặt bộp xuống trước mặt tôi. Tôi còn chưa ăn, Hoắc Nhẫn đã hạ lệnh đuổi khách: “Ăn xong thì về ngay.”

Tôi nói thầm trong lòng: Thật sự cho rằng tôi đến nhà anh chỉ để ăn một bát mì à?

“Hoắc Nhẫn, rốt cuộc anh giúp tôi nghe điện thoại của ai vậy?” Tôi tựa lưng vào ghế, quay lại nhìn anh.

Bóng lưng anh biến mất ở cửa phòng làm việc, đóng sầm cửa không thương tiếc.

Hàng mi tôi run run, tức giận thật?

Tôi nhảy khỏi ghế, đi lấy điện thoại mới vừa sạc pin để xem lịch sử cuộc gọi. Tôi thấy một loạt cuộc gọi nhỡ. Anh không nhận điện thoại của ai mà.

Tôi nghĩ ngợi, lại mở xem tin nhắn.

Đúng là nhìn thấy một tin nhắn Tống Dư Từ gửi một bức ảnh để trần thân trên, còn thô bỉ kèm theo một câu: Chị, có muốn em không?

Tôi cười khẩy, trả lời: Tôi muốn mạng cậu.

Thả điện thoại xuống, tôi đi đến phòng làm việc tìm người.

Hoắc Nhẫn ngồi sau bàn làm việc ngước lên nhìn tôi, mặt mày lạnh tanh, không nói một lời, giống như đang xem diễn hài.

Sự lạnh nhạt này nếu là người khác, tôi không có tâm trạng để dỗ dành.

Tôi đi từng bước chầm chậm đến, ho khan một lúc, giọng khàn khàn, nói khẽ: “Anh nhìn thấy ảnh chụp?”

Hoắc Nhẫn không ngẩng lên, giải thích: “Không cố ý.”

“Tôi biết.”

Nhân phẩm Hoắc Nhẫn, tôi tin.

“Thật ra anh không cần quá bận tâm.” Tôi vòng qua bên cạnh anh, khom người ghé sát tai anh, “Dáng người anh đẹp hơn cậu ta nhiều.”

“Giang Kỳ!” Hoắc Nhẫn hơi ngửa người ra sau, nhếch môi: “Chơi đùa tôi?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner