Thiện Lương

Chương 3



5

“Khoảng thời gian đó, hắn đã …b.ức tôi. Để tôi không la hét, hắn đã đánh vào đầu tôi rất nhiều lần. Tôi còn đang bị thương nên chẳng thể đẩy hắn ra được, tôi…”

Khi đó, tôi chỉ mới hai mươi tuổi và vẫn còn là sinh viên đại học. Nếu không gặp phải chuyện đó thì có lẽ bây giờ tôi đã có rất nhiều lựa chọn.

Tôi có thể thành nghiên cứu sinh, có thể đi làm, thậm chí có thể có một mối quan hệ yêu đương ngọt ngào với anh chàng nào đó giống như đám bạn, chứ không phải quằn quại với cơ thể yếu ớt hay giật mình tỉnh giấc sau những cơ ác mộng kéo dài mỗi đêm.

Những người phụ nữ bị lừa và bị bán tới nơi đó không được coi là con người. Ngay cả động vật còn đáng giá hơn cả chúng tôi.

Năm đầu tiên, tôi phản kháng không ngừng, và hiển nhiên, lần nào tôi cũng bị đánh đến tơi tả.

Lâm Tuyền nhốt tôi vào một căn hầm nhỏ thó, hắn không cho tôi đồ ăn thức uống mà ép tôi phải cầu xin hắn.

Hắn cư.ỡn.g b.ứ.c tôi khi ý thức của tôi yếu dần, sau đó, hắn sẽ quẳng cho tôi chút thức ăn, hắn cố gắng thuần hóa tôi như như thuần hóa thú vật vậy.

Nhưng tôi vốn dĩ là con người, tôi không dễ dàng bị thuần phục như vậy đâu.

Tôi bị nhốt trong hầm cả năm trời, trong đó tối tăm, chất thải thì la liệt, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Nếu tôi không giữ vững tinh thần thì có lẽ đã sớm ngất xỉu rồi.

Lâm Tuyền thấy tôi cứng đầu như vậy thì giận lắm, thế là hắn gửi tôi đến chỗ một tên bi.ến th.ái để “huấn luyện”.

Ba tháng ở trong tay tên đó là ba tháng tôi phải chịu vô vàn hành hạ.

Tôi xắn tay áo lên rồi chìa tay về phía camera để mọi người thấy những vết sẹo loang lổ.

“Khắp người tôi đều là những vết thương thế này, đều là từ lúc đó …”

Sau đó, tôi giả vờ đã bị “thuần hóa”. Nhân lúc tên bi.ến th.ái kia đang nghiệm thu thành quả trên người tôi, tôi nhanh tay dùng muỗng kim loại đã giấu sẵn đâm vào mắt y.

Đó là lần đầu tiên tôi chạy trốn.

Nhưng không may, tôi bị người trong thôn phát hiện. Sau một trận đòn roi, bọn họ ném tôi về lại chỗ của Lâm Tuyền

Lần này tôi đã có kinh nghiệm, tôi không phản kháng Lâm Tuyền nữa, hắn nói gì tôi cũng nghe theo.

Chờ lúc hắn mất cảnh giác thì tôi lại tiếp tục bỏ chạy.

Nhưng nơi đó rừng sâu, đất hiểm, không biết bao nhiêu lần tôi bị bọn chúng bắt lại rồi đánh đập, thậm chí còn suýt ch.ết.

Lâm Tuyền không còn tin tôi nữa

Hắn lại nhốt tôi vào căn hầm cũ, đối xử với tôi như tù nhân, tôi như con rối để hắn trút hết sự điên loạn của mình.

Trong ba năm đó, tôi đã mang thai bốn lần. Ba lần đầu tiên, đứa nhỏ chỉ vừa mới thành hình đã bị Lâm Tuyền say xỉn đánh đến mức sảy. Hắn còn bệ.nh hoạn tới mức bỏ x.á.c đứa bé vào chai rượu, đặt ở nơi tôi dễ thấy nhất rồi bắt tôi trông chừng cả ngày lẫn đêm

“Hắn đe dọa tôi rằng, nếu tôi không sinh cho hắn một đứa con trai thì hắn sẽ băm tôi ra để ngâm rượu.”

“Có thể mọi người nghe xong sẽ không tin, nhưng ở đó năm nào cũng có phụ nữ ch.ế.t đi, nơi chôn cất bọn họ là một hố đất trong khe núi.”

“Tôi thật sự rất may mắn khi bố mẹ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Tôi đã được cứu, nhưng ở nơi chúng ta không thấy, còn rất nhiều phụ nữ như tôi vẫn chưa thoát ra được, và họ thật sự cần sự giúp đỡ”

Nói đến đây, tôi không kìm được mà bật khóc. Những khán giả trong trường quay cũng âm thầm rơi lệ.

Tôi im lặng một lúc rồi nghẹn ngào hỏi mọi người, “Có người nói rằng tôi hãy tha thứ cho những kẻ đó. Các bạn nghĩ tôi có thể tha thứ cho bọn họ sau ba năm kinh hoàng đó không?

“Không, tuyệt đối không!”

“Bọn buôn người đáng ch.ế.t!”

Tiếng cổ vũ tôi vang lên rất vang dội, cũng trong lúc đó, bố mẹ tôi nhận được cuộc gọi từ Du An Hạ. Nó rất tức giận vì tôi đã nhận lời phỏng vấn.

6

Giọng nói của Du An Hạ trong điện thoại vô cùng sắc bén, “Đúng, có thể Anh Lâm đã làm những chuyện sai lầm, nhưng hiện tại chị ấy đã được cứu rồi, mọi người không thể cho anh ấy một cơ hội hay sao?”

“Nếu anh Lâm vào tù thì mọi người được lợi ích gì đâu chứ, sao các người không tha cho anh ấy?”

Bố mẹ tôi bật loa ngoài, thế nên giọng của nó vang dội khắp trường quay.

Trong phút chốc, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi.

Du An Hạ vẫn chưa nhận ra vấn đề, nó nói tiếp, “Hai người đừng để chị ấy làm mấy chuyện này nữa được không? Nói mấy chuyện ấy ra mà chị ấy không ngại mất mặt ư? Bây giờ chị ấy chẳng khác nào bông hoa tàn, lại không sinh con được nữa, sau này ai mà thèm rước. Anh Lâm đồng ý cưới chị ấy, chị ấy không cảm kích mà còn muốn tống anh ấy vào tù, chị ấy bị thần kinh à? Con đã soạn sẵn đơn xin giảm án hộ chị ấy rồi, quay về để chị ấy ký tên đi, khuyên chị ấy sống thiện lương một chút, xem như tích đức cho mình.”

Tôi tức ch.ế.t mất.

Nó tự cho mình là người tốt, là người cao thượng, nhưng lại bỏ qua tất thảy những điều tôi đã trải qua, thay vào đó lại đi thông cảm cho kẻ đã gây ra hàng tấn bi kịch này. Nó cứ luôn miệng kêu “anh Lâm”, nhưng chẳng mảy may để ý tới chuyện tôi mới chính là chị gái của nó.

Chuyện này vốn sẽ không xảy ra trong truyện, nhưng do tôi đồng ý trả lời phỏng vấn nên Du An Hạ mới lộ đuôi nhanh như vậy. Chuyện này cũng khơi lên ngọn lửa trong lòng rất nhiều người.

Người dẫn chương trình cũng phẫn nộ không kém, “Cô là em gái của Du Sơ Hạ đúng không? Vừa hay chúng tôi có câu hỏi muốn hỏi cô. Vì sao cô không nói với ông bà Du rằng chị gái cô đã bị rơi xuống núi?”

“Du Sơ Hạ rơi xuống núi vì cứu cô, sau đó mới phải trải qua những chuyện như thế này, vậy mà cô lại đi nói đỡ cho người đã làm hại chị mình, cô có cảm thấy cắn rứt lương tâm không?

Khán giả trong trường quay đều lớn tiếng chất vấn nó.

Nhưng dẫu gì thì Du An Hạ cũng là nữ chính trong thế giới này nên tâm lý của nó chẳng giống người thường.

Sau khi nghẹn họng vài giây, nó đã biết cách trả lời ngay: “Chị ấy là chị ruột của tôi, cứu tôi là điều phải làm mà. Chẳng lẽ còn muốn tôi phải đội ơn chị ấy à?”

“Hơn nữa lúc ấy tôi bị thương nên tôi không nhớ được chuyện chị ấy bị rơi xuống núi. Khi nhớ ra, không phải tôi đã ngay lập tức lên đó tìm chị ấy hay sao?”

Haha, “ngay lập tức” của nó là nửa tháng sau cơ đấy.

Trong nửa tháng đó, nó còn cố ngăn cản bố mẹ đi tìm tôi với lý do không khỏe nữa kìa.

Tuy bố mẹ không nghe lời nó, nhưng khi ấy Lâm Tuyền đã dẫn tôi đi bằng đường khác, thế nên bọn họ cố gắng tìm tôi suốt nửa tháng trời nhưng chẳng tìm được.

Nửa tháng đó, Du An Hạ ăn uống sung sướng, thỉnh thoảng còn đi mấy việc thiện chẳng ai hiểu nổi giống trước kia, chưa một giây nào nó nhớ đến người chị đã rớt xuống núi vì cứu nó.

Rồi đội cứu hộ đến nói chuyện với bố mẹ tôi, thời gian dài như vậy mà không tìm được người thì lành ít dữ nhiều rồi, khi ấy nó mới giả mù sa mưa chảy vài giọt nước mắt, sau đó còn nằng nặc đòi lên núi tìm tôi giữa màn mưa, mặc kệ lời khuyên răn của mọi người.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner