Không được, tôi không thể để chuyện như vậy xảy ra được!
3
Theo như nội dung của tiểu thuyết thì việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà chính là đi p.há th.ai.
Nhưng cơ thể của tôi đã chịu tổn thương quá nặng nề suốt ba năm qua nên bác sĩ nói nếu p.há đứa nhỏ thì rất có thể sau này tôi sẽ không làm mẹ được nữa.
Dẫu vậy, tôi không hề do dự mà dứt khoát kí vào đơn xác nhận.
Đứa nhỏ trong bụng tôi là hệ quả của những lần http://xn--c-ora335t.ng/ b.ức, nó là giọt máu của tên cầm thú đã khiến tôi khổ sở suốt ba năm qua. Dẫu biết trẻ con không có tội, nhưng tôi không thể không oán hận nó, hơn hết, tôi vẫn chưa thể đảm đương nổi thiên chức làm mẹ.
Đúng như cốt truyện, Du An Hạ đã nhảy ra ngăn cản, nó vừa khóc vừa can ngăn tôi, “Chị, sao chị có thể độc ác đến vậy? Dù gì nó cũng chỉ là một sinh linh bé nhỏ cơ mà!”
“Lâm Tuyền là đích tôn của nhà họ Lâm, giờ chị ph.á đứa nhỏ, khác nào vứt bỏ cốt nhục của nhà họ, gi.ết hại đứa con duy nhất của anh ấy? Chị muốn nhà họ tuyệt tử tuyệt tôn à?”
Tôi tát thẳng vào mặt nó, “Du An Hạ, em có biết mình đang cảm thông cho hạng người nào không? Lâm Tuyền là kẻ buô.n người, là kẻ đã bắt cóc chị gái ruột của em đó! Em hiểu không?”
“Chị bị hắn giam cầm suốt ba năm qua là vì cứu em đó! Em không nói được một câu cảm ơn hay một câu hỏi thăm thì thôi đi, vậy mà em còn nói đỡ cho hắn, em bị bệnh à?”
Ba năm trước, gia đình chúng tôi đến trại mồ côi để làm từ thiện.
Du An Hạ chợt muốn lên núi ngắm bình minh. Nó nói muốn chụp ảnh bình minh để về khoe với mấy đứa nhỏ ở trại trẻ, cho tụi nó mở mang tầm mắt.
Khi đó, tôi đã thấy nó có bệnh rồi.
Bọn nhỏ ở trại trẻ mồ côi chỉ cần được ăn no, mặc ấm là vui lắm rồi. Thay vì đem mấy tấm hình vô tri vô giác đó về khoe khoang, chi bằng gửi thêm cho mấy đứa nhỏ vài bộ quần áo còn hơn.
Nhưng Du An Hạ lại không nghĩ thế. Nó cho rằng tôi không chịu chụp ảnh cho nó là đang gián tiếp khiến cho tụi nhỏ thâm hụt về mặt thẩm mỹ, vậy thì tôi chẳng khác nào kẻ xấu cả.
Nhưng dù gì đi nữa, con bé cũng là em gái tôi. Lo nó một mình lên núi có chuyện nên tôi đã đi theo. Kết quả là lúc lên núi, nó lại tốt bụng đến mức nhất quyết muốn cứu mấy con chim con trong tổ trên vách đá
Tôi bất lực, “Mấy con chim nhỏ đó không ngu ngốc đến mức t.ự s.át bằng cách nhảy khỏi vách đá đâu, em đừng lo”.
Thế mà nó một mực không tin, còn nói rằng nếu mấy con chim đó ch.ế.t thì tôi chính là hung thủ.
Chuyện gì tới cũng sẽ tới, Du An Hạ trượt chân xuống sườn núi. Cũng may tôi phản ứng lanh lẹ, kịp thời nắm lấy cổ tay nó kéo lên. Nhưng chưa kịp thở phào thì nó lại “vô tình” đẩy tôi xuống dưới
May mắn là núi không quá cao, tôi chỉ bị xây xát rồi ngất lịm
Nhưng có thế nào thì tôi cũng không thể ngờ Du An Hạ lại bỏ rơi tôi
Trong suốt ba năm bị Lâm Tuyền giam cầm, tôi đã nhiều lần tự hỏi, vì sao Hạ Hạ không gọi bố mẹ đến cứu mình? Chẳng lẽ … con bé cũng xảy ra chuyện gì rồi?
Cho đến khi tôi nằm mơ được giấc mộng đó, nói đúng hơn là, “cốt truyện” đó, mọi sự mới vỡ lẽ.
Lúc Du An Hạ xuống núi thì gặp bố mẹ đang lên núi tìm hai chị em tôi. Nhưng nó chẳng nói gì với bố mẹ về chuyện tôi bị rơi xuống núi, khi họ hỏi thì nó lại ôm đầu, la lối rằng mình bị đau đầu rồi nài nỉ họ đưa xuống núi. Dọc đường đi, nó còn không quên cứu giúp mấy động vật nhỏ bị thương.
Cứ như thế, bố mẹ đã bỏ lỡ cơ hội tìm thấy tôi
…
Du An Hạ ôm một bên má, nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Giờ đây đôi mắt long lanh trong sáng của nó lại nhuốm đầy vẻ uất hận.
“Chị, chị thay đổi rồi! Trước đây chị chưa bao giờ đánh em!”
Đúng vậy, khi trước tôi còn chưa từng lớn tiếng với nó cơ mà. Nhưng nhớ đến ba năm khổ sở kia là do nó, tôi thật sự không thể thoát khỏi mối hận trong lòng.
“Chị phải làm thế để em tỉnh ra, Du An Hạ ạ. Tốt bụng chứ không phải là ngu xuẩn, em biết dùng đầu óc chút đi!”
4
Trong khi tôi đang nghỉ ngơi ở nhà sau khi ph.á th.a.i thì Du An Hạ cũng không rảnh rỗi, nó cứ chạy long nhong ngoài đường suốt.
Tôi biết nó đang bận rộn làm điều gì.
Trong “cốt truyện”, nó thuê luật sư giúp Lâm Tuyền, còn thay mặt tôi viết một lá thư bày tỏ sự cảm thông của tôi dành cho hắn, và công khai ủng hộ tên kh.ốn đó trước tòa.
Thậm chí nó còn la lớn trước mặt thẩm phán, yêu cầu cho người phạm tội cơ hội cải tạo để làm lại cuộc đời.
Trong mắt nó, hung thủ nghiễm nhiên phải có cơ hội cải tạo, còn nạn nhân thì chỉ có thể ngày ngày đau khổ vô ích.
Tôi thật không hiểu. Nếu nó dư lòng tốt đến thế thì sao không chia một chút cho người chị ruột này, mà lại dành điều ấy cho một tên đàn ông đã phải tội ác tày trời như vậy chứ?
Tôi tức đến ngất xỉu trước tòa, bố mẹ tôi còn một mực muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó
Nhưng nó không hề cảm thấy có lỗi. Trong lúc chạy xuôi chạy ngược để tìm cách giảm án cho Lâm Tuyền, nó còn đăng chuyện của tôi lên mạng.
Trong bài viết, nó miêu tả tôi là thứ qua cầu rút ván, lấy oán báo ân.
Khi giam cầm tôi, Lâm Tuyền phớt lờ sự chống cự yếu ớt của tôi, hi.ếp tôi nhân lúc tôi bất tỉnh, hắn còn cho tôi uống thuốc rồi lại tiếp tục làm chuyện ghê tởm đó.
Hắn đưa tôi đến một nơi hoang vu tận ngọn núi xa tít nào đó để giam cầm tôi, xem tôi như người tình bí mật của hắn.
Nhưng theo cách nói của Du An Hạ thì lại thành anh hùng cứu mỹ nhân, một chuyện tình quá đỗi đẹp đẽ.
Nó viết rằng Lâm Tuyền là người đã cứu tôi khi tôi rơi xuống núi, hắn chăm sóc tôi rất chu đáo, rồi chúng tôi nảy sinh tình cảm, cuối cùng tôi còn mang thai con của hắn.
Vậy mà ngay khi trở về nhà, tôi quyến luyến sự hào nhoáng của phố thị nên đã lấy oán báo ơn, thậm chí còn tố cáo ân nhân cứu mạng với tòa án.
Người chính nghĩa như nó không ưa hành vi của tôi, nên nó mới quyết định giúp đỡ người đàn ông chất phát lương thiện kia.
Nó là sinh viên luật, lại còn là em gái của tôi, thế nên những lời nó nói rất đáng tin cậy.
Thế nên, dù là nạn nhân nhưng tôi đã trở thành kẻ lòng lang dạ sói trong miệng của những cư dân mạng thiếu hiểu biết. Còn tên ch.ó ch.ết Lâm Tuyền lại được mọi người tiếc thương.
Du An Hạ cùng những người khác viết thư xin giảm án cho hắn, và chuyện vô lý ấy lại thành công rực rỡ.
Khoảng thời gian đó, tôi bị người ta chửi rủa không tiếc lời trên mạng nên sinh ra trầm cảm, cuối cùng bị chính em gái mình đẩy vào chỗ ch.ết.
Nhưng bây giờ tôi đã biết toàn bộ sự việc, tôi nhất định sẽ không ngồi yên chờ ch.ết.
Sau khi bàn bạc với bố mẹ, tôi quyết định nhận lời phỏng vấn với bản tin pháp quyền địa phương với tư cách là người bị buôn bán, toàn bộ buổi nói chuyện sẽ được phát sóng trực tiếp.
Dù có phải xé toạt vết thương, máu tươi đầm đìa thì tôi cũng phải khiến tên bắt cóc kia trả giá thích đáng!
Còn cả Du An Hạ, tôi muốn biết vì sao nó không nói với bố mẹ chuyện tôi bị rơi xuống vách núi ba năm trước.
Để giúp tôi thả lỏng, bố mẹ đã ở cạnh tôi suốt buổi phỏng vấn. Người dẫn chương trình đã nghe qua câu chuyện của tôi, trước khi buổi ghi hình chính thức bấm may, mắt cô ấy vẫn còn hằn đỏ những tia máu, mũi vẫn còn sụt sịt.
Cô ấy mỉm cười động viên tôi: “Cảm ơn cô, cô Du. Cảm ơn cô đã sẵn sàng đứng lên và nói ra câu chuyện của mình. Những chia sẻ và sự dũng cảm của cô ngày hôm nay sẽ giúp đỡ hàng ngàn phụ nữ ngoài kia!”
…