Advertise here
Bạch Nhật Mộng

Chương 4



12
Nơi nào có người, nơi đó có tranh đấu, huống hồ là trong hậu cung.
Dung mạo của ta chỉ có thể xem là thanh tú, không có tài nghệ gì xuất sắc, tính tình lại trầm lặng, nhưng hết
lần này đến lần khác, hoàng đế lại rất thích ta.
Cây to đón gió, ta bị chú ý.
Hiền quý phi thế lực lớn mạnh, ca ca của nàng ta chính là Lưu tướng quân, người đã lập chiến công hiển
hách ngoài biên cương.
Nàng ta lại vừa mang long thai, thế lực càng thêm thịnh vượng, đến cả hoàng hậu cũng phải kiêng dè nàng
ta đôi phần.
Chỉ vì một đĩa vải kia, nàng ta đã căm hận ta.
Hôm đó, ta cùng Tiểu Đào ra ngoài đi dạo, không may chạm mặt nàng ta.
Nàng ta bới lông tìm vết, nói rằng tư thế hành lễ của ta không đúng, không đặt nàng ta vào mắt, rồi phạt ta
quỳ.
Tiểu Đào tức giận đến mức muốn tranh luận cùng nàng ta, nhưng bị ta ngăn lại.
Ta không tranh cãi nhiều, ngoan ngoãn quỳ xuống dưới ánh dương rực rỡ.
Như ta đã nói, ta chỉ đảm bảo bản thân không tự tìm chết, từng bước dò đường mà đi.
Trong mắt ta, đối đầu với một quý phi có địa vị tôn quý, gia thế hiển hách, lại đang mang thai, chính là tự tìm
đường chết.
Ta ngoan ngoãn thuận theo, Hiền quý phi rất hài lòng, đứng bên cạnh châm chọc vài câu, sau đó bảo cung
nhân trông chừng ta quỳ đủ thời gian nàng ta quy định rồi mới thả ta đi.
Không ngờ hai ngày sau, Trì Huyền Nghi triệu ta đến cung của Hiền quý phi.
Khi ta đến, phát hiện ở đó còn có vài vị tần phi khác, ai nấy đều mang dáng vẻ thấp thỏm lo âu.
Ta không rõ nguyên do, hành lễ xong, Trì Huyền Nghi tự tay đỡ ta dậy, nói với Hiền quý phi:
“Liễu tần đến rồi, nàng hãy nói lại chuyện hôm đó trước mặt nàng ấy đi.”
Hiền quý phi ấp a ấp úng, nhắc lại chuyện hôm ấy.
Trì Huyền Nghi nói: “Nàng nói Liễu tần hành lễ không đúng, vậy nàng hãy làm theo tư thế của nàng ấy hôm
đó, cho trẫm xem thử nào.”
Lời này chính là muốn nàng ta hành lễ với ta trước mặt mọi người.
Hiền quý phi sắc mặt đỏ bừng, không cam lòng nhưng vẫn phải quỳ xuống hành lễ với ta, nước mắt rơi lả
tả.
Trì Huyền Nghi lạnh nhạt nói: “Người có thai thì đừng suốt ngày ra ngoài đi lại, cứ nghỉ ngơi trong cung nửa
tháng đi.”
Thế là cả hậu cung đều biết, hoàng đế vì bênh vực ta mà bắt Hiền quý phi đang mang thai hành lễ với ta, lại
còn cấm túc nàng ta nửa tháng.
Trì Huyền Nghi cùng ta ngồi bên hồ, hắn khẽ nói: “Khiến nàng chịu ủy khuất rồi.”
Ta đáp: “Bệ hạ nói gì vậy, thần thiếp không dám nhận.”
Trì Huyền Nghi bỗng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, khiến ta giật mình.
Hắn nói: “Trẫm biết, đây vốn không phải điều nàng mong muốn. Nếu nàng gả cho một nam tử bình thường,
có lẽ còn có cơ hội được một đời một đôi.”
Nghe xong câu này, lòng ta bỗng chùng xuống.
Dù sao hiện giờ, ta thực sự là cô đơn không ai nương tựa.
Một mình đến dị thế, không người thân thích, không thể tin tưởng bất cứ ai.
Lại vào hậu cung, nơi đầy rẫy tranh đấu và hiểm nguy, mỗi ngày đều sống trong mệt mỏi.
Vì lời hắn nói, mũi ta bỗng thấy cay cay.
Lần đầu tiên, ta buông lỏng cảnh giác trước mặt hắn, không nói lời khách sáo, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
“Vân Gian, trẫm sẽ đối xử tốt với nàng, bảo vệ nàng. Nàng tin trẫm, được không?”
Hắn ôm ta vào lòng, hương thơm nhàn nhạt trên người hắn phảng phất quanh mũi ta.
13
Hắn dường như là thật lòng.
Hắn thường xuyên tặng ta những món quà quý giá, thường xuyên đưa ta đi du thuyền, ngắm hoa.
Nhưng ta biết rõ, ta không thích hắn, trong lòng ta đã có người thương.
Những ngày yên bình chẳng kéo dài bao lâu, trong kinh thành đột nhiên bùng phát dịch bệnh.
Lúc đầu, mọi người cứ tưởng đó chỉ là cảm mạo thông thường, chẳng ai để tâm. Đến khi có người chết,
dân chúng mới bắt đầu hoảng sợ, nhưng khi ấy, dịch bệnh đã lan tràn dữ dội.
Hình như thật sự không thể thiếu ta, ngay cả khi bàn chuyện chính sự với ngự y, hắn cũng dẫn theo ta.
Ta đứng phía sau hắn, lặng lẽ lắng nghe.
Đợi khi đám ngự y lui xuống, hắn quay đầu nhìn ta. 
“Vân Gian, nàng có cách nào hay không?”
Ta sửng sốt.
Nhóm ngự y này đều có tay nghề cao, họ đã nghĩ đến chuyện cách ly bệnh nhân, phát thuốc, khử trùng môi
trường.
Huống chi, ta đâu phải đại phu, có thể đưa ra được ý kiến gì thiết thực chứ?
Ngẫm nghĩ một lát, ta nói: “Thần thiếp cảm thấy những biện pháp của ngự y đã rất chu toàn, chỉ cần hạ lệnh
để người bên dưới nghiêm túc thực hiện là được.”
Sắc mặt của hắn có biến hóa vi diệu.
Ta vốn nhạy cảm, có thể cảm nhận được rõ ràng hắn không hài lòng.
Ta không hiểu vì sao, bèn nói thêm: “Thần thiếp nguyện ý quyên ra ba tháng bổng lộc, để mua dược liệu
cứu giúp bá tánh.”
Bây giờ ta đã được tấn phong thành phi, bổng lộc ba tháng không hề ít, hơn nữa, ta cũng chẳng phải kiểu
người hoang phí, khoản tiền này hẳn là đủ để thể hiện thành ý rồi chứ?
Thế nhưng, hắn vẫn chẳng hài lòng, mặc dù che giấu rất giỏi.
Hắn nắm lấy tay ta, nhẹ giọng dịu dàng: “Vân Gian có lòng nhân hậu như vậy, thật xứng đáng làm gương
cho hậu cung. Bổng lộc thì miễn đi, trẫm vẫn chưa cần đến lúc này.”
Trước khi rời đi, ta vô thức ngoảnh lại nhìn hắn, phát hiện ánh mắt hắn đang dò xét ta.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, không hiểu vì sao, sống lưng ta chợt đổ mồ hôi lạnh.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner