Quảng cáo tại đây
Chăm Hoa

Chương 1



Dạo này bạn trai rất chán ghét tôi.

Không muốn thân mật với tôi, không muốn đưa tôi ra ngoài, cũng không muốn thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi.

Anh ấy chê tôi trở nên xấu xí.

Nhưng tôi là một yêu hoa.

Tình yêu là dưỡng chất của tôi, càng được yêu thương, tôi càng trở nên xinh đẹp.

Tôi trở nên xấu xí là vì tình cảm của anh ấy dành cho tôi đã phai nhạt.

Anh mải mê phong lưu bên ngoài suốt một thời gian dài, mãi mới nhớ đến tôi.

Thế nhưng, anh ta không thể thốt ra những lời chê bai và khinh miệt trong lòng…

Bởi vì anh ta kinh ngạc phát hiện, những ngày không có anh ta bên cạnh, nhan sắc của tôi đã hồi phục, thậm chí còn rực rỡ hơn xưa.

1

Trở mình một cái, ga trải giường bằng lụa phát ra tiếng sột soạt.

Tôi ngây ngẩn nhìn khuỷu tay khô ráp của mình, tim chợt trĩu nặng.

Mạnh Lịch đi công tác ba ngày, tôi sắp héo rồi.

Héo theo nghĩa đen luôn, không loại mỹ phẩm nào có thể cứu vãn.

Nhưng biện pháp khắc phục cũng rất đơn giản, chỉ cần Mạnh Lịch ôm tôi, hôn tôi là đủ.

Tôi là một yêu hoa, sống dựa vào tình yêu để duy trì sắc đẹp.

Tình yêu càng nồng đậm, tôi càng trở nên rực rỡ.

Một cái ôm, một nụ hôn, bất cứ hành động nào xuất phát từ yêu thương đều là nguồn dưỡng chất của tôi.

Những lời quan tâm dịu dàng hàng ngày cũng có tác dụng, nhưng có lẽ dạo này Mạnh Lịch quá bận rồi, đã lâu lắm rồi anh ấy không chủ động hỏi han tôi.

Tôi lật lại khung trò chuyện với anh ấy, hầu như chỉ có tôi đơn phương chia sẻ, còn câu trả lời của anh ấy thì thưa thớt đến đáng thương.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, tôi gửi thêm một tin nhắn:

[Bao giờ anh về vậy? Em nhớ anh lắm.]

Không hy vọng anh sẽ trả lời ngay lập tức, đang định tắt màn hình thì điện thoại bỗng rung lên.

“Tối nay.”

Tôi sững sờ tròn mắt nhìn, lật qua lật lại hai chữ ấy đến mấy lần.

A!

Tối nay!

Tôi phấn khích bật dậy khỏi giường, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Làm bánh mâm xôi Mạnh Lịch thích, nấu bò sốt tiêu đen Mạnh Lịch thích, còn có hải sản ngâm sốt Mạnh Lịch thích nữa.

Bận rộn từ sáng đến tối, khi nghe tiếng cửa mở, tôi lao ngay ra ngoài.

Mạnh Lịch bị tôi ôm đến loạng choạng, nhíu mày “chậc” một tiếng:

“Toàn mùi dầu mỡ.”

Tôi giật mình, vội rụt tay lại, hít thử người mình, hình như không có mùi gì mà?

Nhưng hương hoa trên người tôi thực sự đã nhạt đến mức gần như không ngửi thấy nữa rồi.

Ánh mắt anh ấy dừng lại trên mặt tôi, chân mày nhíu chặt.

Tôi nhìn thấy sự ghét bỏ lộ rõ trong mắt anh, cảm thấy vừa tủi thân vừa bất an.

Trạng thái của tôi bây giờ không được tốt lắm, nhưng đâu đến mức khiến anh ấy lộ ra biểu cảm như vậy?

Tự an ủi bản thân một chút, chỉ cần anh ấy trở về, tôi sẽ hồi phục lại thôi.

Nhưng…

Tôi siết chặt ngón tay, những vết nứt trên móng vẫn còn nguyên, mái tóc xõa trước ngực vẫn khô xơ chẻ ngọn.

Tại sao đã ôm rồi, mà không có chút thay đổi nào?

Mạnh Lịch liếc qua bàn ăn đầy ắp món ngon, thở hắt ra một hơi.

Anh nới lỏng cà vạt, đẩy va-li về phía tôi:

“Giặt quần áo bẩn giúp anh, anh ra ngoài một lát.”

“Hả? Anh không ở nhà ăn tối sao?”

Anh cúi đầu bật điện thoại lên, ngón tay lướt nhanh, trả lời tin nhắn.

Tôi thoáng nhìn qua màn hình, cuộc trò chuyện qua lại rất sôi nổi.

Theo phản xạ, tôi muốn nhìn rõ xem người nhắn tin là ai, thì anh bỗng tắt màn hình.

Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt không hài lòng của anh.

“Anh không thích em như thế này.”

Tôi vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi, em không có ý gì đâu, em chỉ là…”

Chỉ là tò mò, rốt cuộc là ai mà khiến anh phải trả lời nhanh như vậy.

Là do tôi quá nhàm chán sao?

Là do tôi quá bám dính lấy anh sao?

Tôi nên thay đổi thế nào đây?

“Thôi đi.”

Anh mất kiên nhẫn c ắ t ngang lời tôi, xoay người nắm lấy tay nắm cửa.

“Tối nay không cần chờ anh đâu. Thật sự… mất cả hứng.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner