6
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, tâm trạng vừa mới tạm thời nguôi ngoai lại suýt sụp đổ lần nữa.
Tôi cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng và sự phản bội mà tôi đã chứng kiến vào buổi trưa, cố gắng đẩy những lời lẽ khinh miệt, đầy ác ý của Mạnh Lịch ra khỏi đầu.
Tôi muốn giữ bình tĩnh, từ chối anh ta, chất vấn anh ta, c ắ t đứt mọi thứ với anh ta.
Nhưng khi gõ chữ, tay tôi lại run lên không ngừng, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn, đầu óc cũng trở nên mơ màng như đang thiếu oxy.
Cuối cùng, tôi nghiến răng ném điện thoại xuống, chống vào ghế sô pha để đứng dậy, định thay bộ váy nhục nhã này đi.
Ngón tay tôi bỗng chạm vào một thứ gì đó cứng cứng.
Khi rút ra, tôi phát hiện đó là một tấm thẻ sinh viên.
Nó mới rơi sao?
Nhưng…
Tôi nhìn về phía khe ghế sô pha, làm sao nó có thể rơi xuống mà kẹt vào khe một cách chính xác như vậy được?
Lật tấm thẻ ra, trong ảnh thẻ, chàng trai kia đang cười phóng khoáng và tùy ý.
Nếu không phải tên và khuôn mặt trùng khớp, tôi còn tưởng mình mở nhầm của ai đó.
Một chàng trai trông có vẻ ngoan ngoãn, rụt rè, hóa ra cũng có thể nở nụ cười kiêu ngạo đến vậy.
Cảm thán xong, tôi định báo cho anh ấy biết thẻ sinh viên bị rơi ở nhà tôi, nhưng ánh mắt chợt quét qua chiếc tai nghe Bluetooth dưới bàn trà.
Không phải của tôi, cũng chẳng phải của Mạnh Lịch.
Chỉ có thể là của Giang Phó.
Vừa cầm lấy tai nghe, đặt cùng một chỗ với thẻ sinh viên, tôi lại nhìn thấy trên tấm thảm có một chiếc vòng tay đan bằng dây bạc…
Quả nhiên, chủ nhân của đồng đồ này đã tìm đến cửa.
Giang Phó gãi đầu xấu hổ: “Hình như tôi làm rơi….”
Tôi đưa lên bằng hai tay: “Còn gì nữa không?”
Anh ấy hơi sững sờ, vẻ mặt áy náy càng chân thực hơn.
“…Cảm ơn… Xin lỗi nhé.”
“Tôi thật ra anh không cần cậu phải làm vậy đâu, tôi sẽ tìm anh thôi.” Lần này đến lượt tôi xấu hổ, “Thời gian tới, tôi cần anh.”
Cần sự yêu thích và tình cảm của anh.
Dù không ngẩng đầu lên, tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy.
Tôi bỗng dưng thấy căng thẳng, câu nói tiếp theo cũng trở nên lắp bắp: “Nhưng có lẽ, tôi không thể đáp lại như anh mong muốn, cũng sẽ không thực sự hẹn hò với anh… Như vậy, anh có thể chấp nhận không?”
Giang Phó không lên tiếng.
A, quả nhiên là sẽ không đồng ý nhỉ.
Bỏ ra tình cảm mà không được hồi đáp, chuyện ngốc nghếch như vậy chắc chỉ có kẻ ngốc mới làm thôi.
Đang định nói gì đó để vãn hồi tình thế, anh ấy bỗng tiến một bước về phía tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tình cảm mãnh liệt đột nhiên bùng nổ làm cho hai chân mềm nhũn.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy anh ấy khẽ nhếch môi, nụ cười rất rạng rỡ:
“Sẵn lòng chịu đựng.”
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã nhầm rồi.
Anh ấy không phải một chú cún ngoan ngoãn háu ăn, mà sự sắc bén trong ảnh thẻ sinh viên mới là bản chất thực sự của anh ấy.
Ví dụ như lúc này, anh ấy từ chỗ chỉ biết ăn chực đã chủ động muốn nấu bữa tối cho tôi.
Mở tủ lạnh ra, quét mắt một lượt, anh ấy quay đầu hỏi tôi:
“Bò sốt cà chua hay súp kem nấm?”
Loại bỏ thẳng phương án từ chối!
Ban đầu, tôi còn định từ chối khéo, nhưng chẳng mấy chốc đã bị cuốn theo: “Sườn bò hầm nhạt và trứng sốt cà chua được không?”
“Được đó.”
7
Tình cảm của Giang Phó rất thuần khiết.
Ở bên anh ấy, cơ thể và tâm trí tôi đều cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết.
Nhưng tôi đã từng chịu thiệt một lần, tôi sẽ không ngốc nghếch mà trải lòng hết mọi thứ nữa, chỉ bịa rằng mình mắc chứng “đói da thịt”, cần được ôm ấp mới thấy khá hơn.
Sau bữa tối, anh ấy chủ động rửa bát, tôi đi theo sau, không nhịn được mà dán lên lưng anh ấy, toàn thân thoải mái đến mức muốn nở hoa.
Giang Phó không nói gì, chỉ làm chậm động tác lại.
Đầu óc tôi bắt đầu trống rỗng.
Trước đây, tôi và Mạnh Lịch cũng luôn quấn quýt như thế này.
Anh ta rất hài lòng khi thấy tôi trở nên xinh đẹp hơn dưới sự yêu thương của anh ta, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Rồi sau đó… anh ta quyết định tự tay phá hủy nó.
Nghĩ đến đây, tôi vô thức đứng thẳng người lại.
Giang Phó quay đầu: “Sao không dựa nữa? Không thoải mái à? Đợi tôi rửa tay xong đã nhé, sẽ nhanh thôi.”
Chưa kịp trả lời, chuông cửa đột ngột vang lên.
Tôi sững người, bỗng nhớ ra mình chưa trả lời tin nhắn của Mạnh Lịch.
Anh ta về sớm vậy sao?
“Bạn trai em à?”
Anh ấy vẫn mặc tạp dề của tôi, bọt xà phòng trên tay còn chưa rửa sạch.
Giọng điệu điềm đạm, nhướng mày nhìn tôi với vẻ bình thản, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào khi sắp bị “bạn trai chính thức” của tôi bắt gặp.
Nhìn vẻ mặt ấy, tôi cũng bình tĩnh lại.
“Sắp không phải nữa rồi.”
Người đứng ngoài cửa không phải Mạnh Lịch.
Ánh mắt cô gái dừng trên mặt tôi, có khoảnh khắc gương mặt ấy trở nên méo mó, nhưng chỉ là thoáng qua.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại, mỉm cười ngọt ngào: “Chị gái, chào buổi tối. Em đến lấy canh giải rượu, tiện thể báo với chị một tiếng, tối nay anh Lịch không về đâu, chị không cần chờ anh ấy nhé.”
Nói xong, cô ta mím môi, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú, không chút che giấu mà nhìn chằm chằm tôi.
Tôi hoàn toàn quên mất chuyện này.
Nhận tin nhắn lâu như vậy rồi mà tôi chẳng hề nghĩ đến…
Thậm chí, chính tôi cũng không nhận ra rằng, khi có Giang Phó ở đây, tất cả mọi thứ liên quan đến Mạnh Lịch dường như đều bị tôi vô thức gạt sang một bên.
Tôi hơi trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nở nụ cười đáp lại cô ta.
“Không có đâu.”
“…Gì cơ?”