Quảng cáo tại đây
Chăm Hoa

Chương 7



“Tôi nói, tôi không nấu canh, cũng không định chờ anh ta. Nhờ cô nhắn lại với anh ta, đợi khi nào tỉnh táo thì đến gặp tôi, nói chuyện cho đàng hoàng.”

Cô gái không thấy được sự bối rối như dự đoán, chắc là rất bực bội.

“Cô không nghe rõ à? Tối nay anh Lịch…”

“Cô gái à.”

Giang Phó thò đầu ra từ khung cửa, c ắ t ngang lời cô ta:

“Chuyện này cứ vui vẻ trong lòng là được rồi, không thích hợp để nói to như vậy đâu. Tôi hiểu cô muốn khoe cái gì, vì tôi cũng muốn lên chức mà.”

Cô gái sững sờ, há miệng mà không nói nên lời: “Sao…”

Giang Phó không nói hai lời, lập tức đóng cửa lại.

Cánh cửa vừa khép lại, anh ấy lập tức nhận lỗi, lén lút nhìn tôi với vẻ áy náy:

“Có phải tôi không nên xen vào chuyện của em đúng không? Xin lỗi, tôi không nhịn được.”

Có hơi buồn cười thật.

Thực ra, có rất nhiều lúc tôi muốn hỏi anh, tại sao anh lại thích tôi.

Nhưng nghĩ đến việc mình chỉ đang lợi dụng tình cảm của anh, sẽ không đáp lại đoạn tình cảm này, tôi đành phải đè nén sự tò mò của mình lại.

Tôi sợ rằng nếu nghe anh ấy thành thật bày tỏ tình yêu, tôi sẽ chỉ có thể đáp lại bằng sự im lặng, sẽ khiến anh thất vọng.

Tối hôm đó, Mạnh Lịch không liên lạc với tôi.

Không biết cô gái kia đã nói thế nào, mấy ngày sau anh ta cũng không về nhà.

Không về càng tốt, hiện tại tâm trạng của tôi chưa hoàn toàn hồi phục, nếu gặp lại có lẽ sẽ uổng công vô ích.

Chăm sóc một bông hoa cần rất nhiều tâm huyết, phải tạo ra môi trường thích hợp, không ngừng quan tâm, còn phải c ắ t tỉa cành lá đúng lúc, tránh xa sâu b ệ n h.

Nhưng muốn nó héo úa, đâu cần đợi đến cuối mùa.

Chỉ cần một lần quên tưới nước, một lần không bắt sâu, cũng đủ khiến nó c   h   ế   t dần c   h   ế   t mòn.

Một khi sự lụi tàn bắt đầu, dù cố gắng bù đắp thế nào cũng khó cứu vãn.

Chăm hoa là như thế, yêu người cũng vậy.

8

Giang Phó suốt ngày chạy đến chỗ tôi.

Tôi lo ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng để tâm, tựa cằm lên vai tôi, thấy tôi cất một chiếc cà vạt vào hộp, bèn tặc lưỡi bất mãn:

“Không nỡ à?”

Hôm qua, tôi nhắn tin hỏi Mạnh Lịch khi nào về, anh ta chỉ trả lời đúng một chữ: “Sắp.”

Vậy nên tôi bắt đầu dọn dẹp, gói ghém hết đồ đạc của anh ta lại, đợi anh ta quay về mang đi.

Chiếc cà vạt này là quà tôi tặng anh ta.

Ở mặt sau, tôi còn cẩn thận thêu một đóa hoa bằng chỉ bạc, sợi chỉ quá mảnh, tôi thêu đến nỗi mắt gần như mù luôn, vậy mà anh ta chưa từng đeo lấy một lần.

Tôi thực sự không nỡ, không phải vì tình cảm mà là vì công sức mình đã bỏ ra.

Thấy tôi không phủ nhận, Giang Phó càng không vui.

Anh ấy muốn phản đối, nhưng lại chẳng có tư cách gì để lên tiếng, chỉ có thể ngồi một góc hờn dỗi.

Hồi lâu sau, anh ấy thở dài, giọng đầy oán trách:

“An Hoài, hình như cái chứng đói khát da thịt này có thể lây đấy.”

“Em không ôm tôi, không quan tâm đến tôi, tôi thấy khó chịu lắm.”

“Đi tắm là hết ngay.”

“Dùng xong là bỏ chứ gì?”

Nghe vậy, tôi thấy có chút vô tình.

Tôi đã nhận đủ sự quan tâm của anh ấy, nhưng cũng không thể vứt bỏ một cách dứt khoát như vậy được.

Ở bên Mạnh Lịch, mỗi khi tôi xuống vứt rác, chỉ có cô thu mua phế liệu là nhiệt tình chào hỏi tôi.

Nhưng hai ngày nay, tôi mới ra đến cổng khu chung cư đã có người hỏi tôi có cần giúp đỡ không.

Cảm giác được yêu thương bao bọc lại quay về, tôi thật sự không cần Giang Phó nữa.

Muốn từ chối nhưng lại không đành lòng, dù gì trong lúc tôi khó khăn nhất, anh ấy là người đã cứu tôi.

“Được rồi, ôm một lát thôi, chiều nay em phải ra ngoài.”

Lời còn chưa dứt, tôi đã bị anh ấy kéo vào lòng, cánh tay anh ấy siết chặt lấy eo tôi, bàn tay hơi chần chừ một chút rồi trượt vào trong áo.

Tôi không thoải mái, hơi co rụt lại:

“Đừng như vậy, lát nữa anh lại…”

Ngồi trong lòng anh ấy quá nhiều lần, tôi biết rõ, thứ cứng rắn kia không chỉ là cơ bắp.

“Muộn rồi, đã vậy rồi…”

Giang Phó quá thông minh, sau vài lần tiếp xúc, anh đã phát hiện ra nguyên nhân thay đổi của tôi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner