Độc Sư Vân Cẩm

Chương 4



“Chết rồi. Nó lại lén đi chơi nước, lần này cũng ngã xuống. Khi được phát hiện, thi thể nổi trên mặt nước,
sưng phồng, mặt mũi chẳng còn nhận ra nữa.”
Giọng hắn trầm thấp: “Không một ai rơi một giọt lệ cho nó.”
Chẳng trách hắn lại sợ nước đến vậy.
Hắn sợ trở nên khờ dại, sợ chết, và càng sợ hơn việc chết đi mà không ai đoái hoài.
“Nếu họ không tìm thấy ta, nhất định sẽ lập một hoàng tử khác, giống như trước đây đã chọn ta vậy.”
“Điện hạ, người muốn trở về không? Ta sẽ cùng ngài chiến đấu trở về.” Ta khẽ mỉm cười nói.
6
Mỗi ngày, ta đều phải xuống nước để thăm dò đường.
Mỗi lần bơi về, từ xa ta đã nhìn thấy Bùi Chiêu đứng đó, ánh mắt tha thiết trông mong nhìn về phía ta.
Khi ta trở lại, trong mắt hắn liền lóe lên một tia sáng.
Cho đến một lần, ta đi hai ngày hai đêm.
Lúc trời vừa hửng sáng, ta trở lại, thấy hắn vẫn đứng chờ ở đó.
Khi ta còn chưa kịp lên bờ, hắn đã vội vã chạy tới, bước chân vào dòng nước mà hắn khiếp sợ.
Người vốn luôn giữ vẻ kiềm chế, lễ độ, lại mắc chứng sạch sẽ như hắn, đột ngột ôm chặt lấy ta, một kẻ còn
đang ướt sũng.
“Đừng đi nữa, chúng ta không trở về nữa.”
Không trở về… nghĩa là hắn muốn từ bỏ sự tôn quý và vinh hoa của một hoàng tử, chấp nhận cùng ta ở lại
hòn đảo hoang vu này, chẳng có gì trong tay.
Hai ngày qua, hắn một mình đứng nhìn về phía đại dương bao la, đợi chờ một người mà hắn chẳng biết liệu
có trở lại hay không.
Vào khoảnh khắc nào đó, hắn đã đưa ra một quyết định: Nếu người ấy không rời bỏ hắn, hắn nguyện từ bỏ
tất cả để ở bên nàng.
Chính lúc ấy, ta đã biết, hắn không còn lối thoát.
Chàng trai này, bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất lại thiếu thốn tình yêu, khao khát được yêu
thương.Khi bị ám sát, khi rơi xuống nước, khi sốt cao, khi trông ngóng, từng khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, ta chưa
một lần rời bỏ hắn.
Hết lần này đến lần khác, ta kéo hắn lại, trở thành ánh sáng duy nhất trong lòng hắn.
Một thiếu niên chưa từng nhận được yêu thương, làm sao không si mê ánh sáng?
Thế nhưng, ta lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, ta đã tìm được đường. Chúng ta có thể trở về rồi.”
Tống Minh không hề biết rằng, vị hoàng tử do chính tay hắn phò tá giờ đây đang dần thoát khỏi sự kiểm
soát của hắn.
Mỗi khi đêm về, trong những giấc mơ, ta luôn nhìn thấy cảnh mẹ ta nâng cao bụng lớn, quỳ rạp dưới chân
hắn cầu xin tha mạng.
Nhưng hắn không một chút do dự, lạnh lùng đâm mũi kiếm băng giá vào bụng mẹ ta, xoay mạnh chuôi
kiếm, tùy ý khuấy động máu thịt trong cơ thể bà.
Hắn mỉm cười nói: “Con của tiện dân cũng như sâu kiến hèn mọn, chết thì chết, đó là số mệnh của các
ngươi.”
Vậy thì, cả gia tộc của hắn cũng nên chết dưới tay sâu kiến như ta.
7.
Chúng ta làm một chiếc bè gỗ, mang theo thức ăn, sau năm ngày năm đêm lênh đênh, cuối cùng cũng trở
về hoàng thành.
Đúng như dự đoán, thế gia đã lập một hoàng tử khác, Bát hoàng tử được đưa về làm con thừa tự dưới
danh nghĩa hoàng hậu.
Khi Bùi Chiêu trở về, hoàng hậu và Tống Minh vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nghe nói, hoàng hậu thậm chí còn rơm rớm nước mắt.
Trên người Bùi Chiêu chảy dòng máu của Tống gia. Thế gia xem trọng huyết mạch hơn bất kỳ thứ gì, và Bùi
Chiêu tự nhiên là người mà họ sẵn lòng ủng hộ nhất.
Nhưng hắn, liệu có còn cam tâm làm quân cờ để họ tùy ý thao túng?
Về phần chuyện ám sát, vì mũi tên trên người gián quan có khắc dấu hoàng gia, nghi ngờ nhanh chóng rơi
lên các hoàng tử khác.
Nhị hoàng tử, người tổ chức buổi săn bắn, là kẻ đầu tiên bị liên lụy.

Đáng tiếc, hắn đúng là đã nghe theo Tống Minh mà nhúng tay vào những việc hãm hại trung thần, và hôm
đó kẻ bị sát hại không chỉ có vị gián quan kia.
Còn Giang Diễn, dù biết rõ gián quan nói dối, nhưng hắn không thể hé răng nửa lời.
Tứ hoàng tử sinh tử chưa rõ, còn hắn, một tả hữu vệ thượng tướng quân đã bị cách chức, giam giữ vì tội
không làm tròn bổn phận bảo vệ chủ nhân.
Nếu giờ thêm một tội danh cố ý sát hại quan viên thì chẳng còn đường sống. Hắn không ngu ngốc đến mức
tự đưa đầu vào rọ.
Vậy nên, hắn cũng vô tình hay cố ý đẩy toàn bộ tội danh lên đầu Nhị hoàng tử.
Cuối cùng, vị Nhị hoàng tử vô năng trở thành con dê thế mạng.
Một quân cờ khác của Tống Minh lại bị phế bỏ. Ta chính là muốn từng bước nhổ sạch những móng vuốt của
hắn.
Thế gia mà hắn tự hào sẽ từng chút một bị sâu kiến mà hắn coi thường như ta phá hủy hoàn toàn.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner