8
Bùi Chiêu muốn ta cùng hắn trở về vương phủ, nhưng ta từ chối.
Trở lại tướng phủ, ta kể lại mọi chuyện cho Tống Tử Diên, chỉ giấu đi đoạn liên quan đến vị gián quan.
“Ngươi có thích Tứ hoàng tử không?” Nàng hỏi ta.
Ta lắc đầu.
“Vậy vì sao ngươi lại liều mình cứu hắn?”
“Hắn là vị hôn phu tương lai của tiểu thư.”
Nàng nhíu mày: “Nếu hắn không trở về, vị hôn phu của ta sẽ đổi thành Bát hoàng tử. Lẽ nào ngươi cũng sẽ
liều mình cứu Bát hoàng tử sao? Ngươi có mấy cái mạng?
“Tiểu Cẩm, ngươi phải nhớ, mạng sống của ngươi không hề thấp kém hơn bất kỳ ai. Nếu người đó thật lòng
đối đãi với ngươi, là tri kỷ đồng cảm cùng ngươi, thì ta không có gì để nói. Nhưng hắn không phải. Vậy nên,
sau này đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa.”
Nàng lại nói rằng, mạng của một tỳ nữ như ta không hề thấp kém hơn bất kỳ ai, kể cả một Tứ hoàng tử cao
quý.
Mấy tháng ta biến mất, giữa thành Trường An hoa lệ, chỉ có một mình nàng vì ta mà mất ăn mất ngủ.
Cổ họng ta bỗng nghẹn lại, khẽ gật đầu: “Được.”
Ta thường tự hỏi, một kẻ giả nhân giả nghĩa như Tống Minh, làm sao lại nuôi dạy được một người lương
thiện và hiểu lý lẽ như Tống Tử Diên?
Nàng từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành một hoàng hậu, Tống Minh và phu nhân đối với nàng có thể
nói là vô cùng hà khắc. Chỉ cần một bước sai lầm, nàng liền bị trách phạt hoặc chịu gia phápNhưng nàng lại rất yêu thích đọc sách, có lẽ chính những con chữ trong sách đã dưỡng thành một Tống Tử
Diên như ngày hôm nay.
Nàng là bậc kỳ tài chơi đàn ở Trường An, đến cả những cầm sư trong hoàng cung cũng phải tự thẹn không
bằng.
Thế nhưng, nỗi u sầu trong tiếng đàn của nàng lại chẳng ai thấu hiểu.
Cho đến một ngày cách đây hai năm, tiếng đàn của nàng cất lên trong rừng trúc, một thiếu niên đi ngang
liền dừng bước, lấy giấy bút ra.
Bút mực tung bay, ý cảnh trong tiếng đàn hiện lên sống động trên mặt giấy.
Từ đó, mỗi tháng nàng đều đến rừng trúc để gảy đàn.
Thiếu niên ấy cũng nhất định xuất hiện.
Họ chưa từng vượt qua lễ nghi, cũng chẳng có lời nói nào vượt khuôn phép, nhưng tâm ý đã tương thông.
Thế nhưng sau này, nàng bảo ta đến nói với thiếu niên ấy rằng, nàng sẽ không đến nữa. Nàng phải thành
thân.
Gả cho hoàng tử được thế gia ủng hộ, trở thành hoàng hậu, đó là định mệnh mà nàng không thể thay đổi.
Không lâu sau, khi Tứ hoàng tử vừa trở về, Tống Minh phu phụ đã thúc giục Tống Tử Diên mang lễ vật đến
vương phủ.
Tại vương phủ, Bùi Chiêu và Tống Tử Diên đi trước, nam thanh nữ tú, nhưng rõ ràng chỉ là hình thức, lòng
lại cách biệt.
Ta và Giang Diễn theo sau.
Bùi Chiêu đã đưa Giang Diễn ra khỏi lao ngục.
Nhân hậu từ trước đến nay là thủ đoạn của hắn, chỉ cần ban một chút ân huệ, cả Giang gia sẽ cảm kích
hắn, một lòng trung thành.
Hắn thậm chí còn sẵn lòng dung túng thuộc hạ phạm một vài lỗi nhỏ, như vậy, hắn có thể nắm giữ điểm yếu
của họ trong tay.
Huống chi, dù có thay một cận vệ khác, liệu người đó có sẵn sàng vì hắn mà chắn đao hy sinh không?
Hắn chẳng bao giờ tin tưởng ai. Khi Giang Diễn nhìn thấy ta, hắn kinh ngạc thốt lên: “Ngươi còn sống sao?”
Hắn không biết rằng người đã cứu Tứ hoàng tử chính là ta.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn, không trả lời.
“Không để ý ta à?” Hắn càng được đà làm tới.
Ánh mắt ta vẫn dõi theo Tống Tử Diên, trong khi Giang Diễn lại không rời mắt khỏi ta.
Hôm nay, ta cố tình mặc một chiếc váy cổ thấp hơn thường ngày, để lộ phần cổ trắng ngần và xương quai
xanh mảnh mai.
Ta không để ý đến hắn, hắn lại càng lấn tới. Đột nhiên, hắn vòng tay ôm lấy ta, bịt chặt miệng ta không để ta
kêu lên, rồi bất ngờ hôn lên trán ta.
Nhìn xem, chỉ vì ta là một tỳ nữ, hắn liền mặc sức lăng nhục.
Vậy thì hắn cũng đáng chết.
9
Ngay giây tiếp theo, một cú đấm giáng mạnh vào mặt hắn.
“Ngươi dám động đến người của ta?”
Bùi Chiêu vốn luôn ôn hòa, bỗng hóa thành một con sói điên cuồng. Đôi mắt đỏ ngầu, hắn lao vào Giang
Diễn, đánh không tiếc tay.
Thấy hắn sắp đánh chết Giang Diễn, ta và Tống Tử Diên vội lao tới kéo hắn ra.
“Điện hạ, ta không sao, đừng đánh nữa. Nếu tiếp tục, hắn sẽ mất mạng.” Ta kêu lên.
Cuối cùng, Bùi Chiêu dừng lại, lồng ngực vẫn phập phồng vì giận dữ, đôi mắt hoe đỏ, nghiến răng nói:
“Người mà ta còn không nỡ chạm một chút, hắn lại dám!”
Rồi hắn lạnh lùng ra lệnh:
“Chuyện hôm nay, kẻ nào dám hé răng nửa lời, chết.”
Sau đó, hắn kéo ta vào phòng, sai người mang nước ấm đến, từng chút từng chút lau trán ta.
“Đủ rồi, điện hạ. Lau thêm sẽ rách da mất.”