Độc Sư Vân Cẩm

Chương 6



Ta cầm lấy bàn tay sưng đỏ của hắn, mở chiếc lọ thuốc bên cạnh, chậm rãi thoa thuốc lên từng vết thương
trên tay hắn.
“Điện hạ, hôm nay ngài không nên xúc động như vậy.”
“Hắn đáng chết.”
“Điện hạ hôm nay sao lại giống một đứa trẻ vậy?”
“Bình thường là do ta quá dung túng hắn, để hắn không biết nặng nhẹ.”
“Điện hạ, nếu hôm nay người Giang Diễn trêu ghẹo chỉ là một tỳ nữ bình thường, hoặc không phải là Vân
Cẩm đã cùng ngài trải qua sinh tử, liệu ngài có phản ứng như vậy không? Ngài sẽ không.”
“Tiểu Cẩm…”
“Điện hạ, ngài là hoàng tử, sau này rất có thể sẽ trở thành bậc quân vương của thiên hạ. Mà thiên hạ này,
phần lớn đều là những người như ta, thân phận thấp kém, mạng sống mong manh như cỏ bồng. Nếu có
thể, mong ngài hãy dành cho những người như vậy thêm một chút che chở.”
10
Trong khuê phòng, Tống Tử Diên đi qua đi lại, thần sắc đầy lo lắng.
“Ta chưa từng thấy Tứ hoàng tử mất kiểm soát như vậy. Chỉ sợ rằng hắn đã thật lòng thích ngươi.
“Nhưng hoàng gia vô tình. Nếu mẫu hậu của hắn, hoặc phụ thân ta biết được, bọn họ chắc chắn không
dung tha cho ngươi. Ngươi phải mau chóng rời đi.”
Đến giờ phút này, điều nàng lo lắng nhất vẫn chỉ là sự an nguy của ta.
Ta lắc đầu:
“Ta không đi.”
Nàng e rằng vẫn chưa nhận thức rõ về quyền lực của phụ thân nàng.
Thế gia chỉ tay che trời, ta có thể đi được đến đâu?
Huống hồ, mỗi bước ta đi vốn dĩ đã là bước trên con đường sinh tử mong manh. Ta quá yếu đuối, nếu
không đặt cược cả tính mạng, làm sao lay động được thế gia?
Nhưng dù ta có chết, cũng phải chết cho đáng giá.
Chỉ cần còn sống một ngày, ta mong rằng thế gian này sẽ bớt đi những bi kịch như ta. Chuyện này vốn dĩ không phải quá lớn.
Dù sao, Giang Diễn trước đó đã thất trách khi bảo vệ Tứ hoàng tử, sau lại để lộ đức hạnh bại hoại. Mà
người hắn trêu ghẹo còn là ân nhân cứu mạng của Tứ hoàng tử, xét thế nào cũng là hắn không có lý.
Dạy cho hắn một bài học cũng chẳng phải chuyện quá đáng.
Ta cũng không đến nỗi phải chết.
Nhưng làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, Giang Diễn lại chết.
Vết thương không lành, mưng mủ rồi thối rữa mà chết.
Không ai biết rằng, là ta đã hạ độc.
Từ khoảnh khắc hắn hôn lên ta, độc dược đã theo miệng hắn ngấm sâu vào ngũ tạng.
Ta chỉ dùng một loại độc phát tác chậm, lẽ ra hắn không nên chết nhanh đến vậy.
Nhưng ta không tính đến việc Bùi Chiêu sẽ đánh hắn trọng thương đến mức đó, cũng không ngờ độc lại
phát tác nhanh như vậy.
Khuôn mặt hắn bắt đầu sưng phù, lở loét, sau lan ra khắp tứ chi và toàn bộ ngũ tạng.
Nỗi đau hắn phải chịu, so với cú đá mà hắn tặng ta ngày đầu gặp gỡ, quả thực đau đớn gấp ngàn vạn lần.
Giang gia là gia tộc hiển hách, Giang Diễn lại là con trai duy nhất của họ. Vậy mà lại vì một tỳ nữ mà bị Tứ
hoàng tử đánh chết.
Đây đã không còn là chuyện nhỏ.
Khi Tống Minh sai người đến bắt ta đi, ta biết rằng lần này mình sẽ khó mà thoát chết.
Mạng của một tỳ nữ chẳng đáng giá, bọn họ nhất định sẽ dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để hành hạ
ta, như vậy mới vơi bớt nỗi hận trong lòng họ.
Nhưng ta lại cảm thấy hả hê, Bùi Chiêu đánh hay lắm, Giang Diễn chết cũng đáng lắm!
Giữa Tống Minh và thế gia, giữa thế gia và Tứ hoàng tử, rốt cuộc đã nứt ra một vết rạn không thể vá lành.
Vết rạn này sẽ ngày càng lớn, khiến những thế gia vốn đan xen lợi ích, bao che lẫn nhau, không còn là
thành lũy bất khả xâm phạm.
11

Ta bị trói trong căn phòng tối tăm của Giang phủ, nơi dùng để tra tấn tù nhân. Từng món hình cụ lần lượt
được đem ra.
Đôi mắt của Giang phụ tràn đầy oán hận.
Nỗi đau mất con đã khiến ông ta gần như phát điên.
Ông ta không động được vào Tứ hoàng tử, liền đem toàn bộ oán hận trút lên ta.
Nhưng ông ta không biết rằng, ta là người từng bị dùng để luyện độc, máu ta đều chứa đầy độc tố.
Khi ông tra tấn khiến ta máu chảy đầm đìa, khí huyết của ta cũng lan tràn khắp không khí.
Nơi này kín như bưng, ông ta ngày đêm hành hạ, ở chung với ta, làm sao tránh khỏi nhiễm độc?
Ông ta sẽ không còn sống lâu đâu, cái chết sẽ còn thê thảm hơn cả ta.
Năm xưa, chính ông ta là kẻ vì Tống Minh mà xông pha, tận tâm tận lực giúp hắn đồ sát cả gia tộc ta.
Nay cha con nhà họ Giang đều phải chết bất đắc kỳ tử, Giang gia đoạn tử tuyệt tôn.
Quả là báo ứng chẳng sai!
Nhưng tiếc thay, ta quá vô dụng, sức lực của ta quá nhỏ bé, đấu với thế gia chẳng khác nào con kiến lay
cây cổ thụ.
Ta chỉ có thể làm được đến bước này.
Cha mẹ yêu thương ta như vậy, họ hẳn sẽ không trách ta.
Chốn này tối tăm quá, ta thực sự rất sợ bóng tối.
Ta nhớ họ quá.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner