Quảng cáo tại đây
Hứa Với Em Một Đời Không Bi Hoan Ly Hợp

Chương 1



Tôi từng là cô công chúa nhỏ nổi bật nhất Hồng Kông, nhưng chỉ trong một đêm đã bị bẻ gãy hai chân, trở thành phế nhân bị người đời bắt nạt.

Vị hôn phu mà tôi đã yêu năm năm cũng nhân cơ hội này hủy hôn với tôi, sau đó tôi gặp vấn đề tâm lý nghiêm trọng.

Trong lúc tuyệt vọng, trúc mã của tôi là Lục Chuẩn, ấy đã về nước ngay trong đêm.

Anh ấy ở bên cạnh tôi trong quá trình trị liệu phục hồi, cùng tôi gặp bác sĩ tâm lý.

Thậm chí còn nhất quyết cưới tôi làm vợ, mặc kệ sự phản đối của gia đình.

Ba năm sau, trong buổi họp mặt bạn bè, tôi nghe thấy anh ấy nói chuyện bằng tiếng Pháp.

“Cậu tàn nhẫn thật, vì muốn bạch nguyệt quang cướp hôn thành công mà cho người làm gãy chân Tạ Đường.”

“Cậu không sợ cô ấy sẽ quay lưng lại với cậu sau khi biết sự thật sao?”
——

01.

Lục Chuẩn vừa gọt hoa quả cho tôi, vừa nói bằng tiếng Pháp: “Tôi yêu A Lê, chỉ cần A Lê hạnh phúc là được, còn Tạ Đường, tôi sẽ dùng cả đời mình để bù đắp.”

Tôi ăn đồ tráng miệng, nước mắt lăn dài trên má.

Có lẽ Lục Chuẩn đã quên, tôi cũng biết tiếng Pháp.

Suy cho cùng thì đã là tiểu thư nhà hào môn, thông thạo nhiều ngôn ngữ cũng là điều tất yếu, có thể ứng phó với nhiều tình huống khác nhau.

Lục Chuẩn để ý sự khác thường của tôi, giọng điệu sốt sắng: “Đường Đường, em làm sao vậy?”

Tôi lau nước mắt, lắc đầu nói: “Đồ ăn hôm nay cay quá, em không thích.”

“Phải rồi, mọi người đang nói gì thế, có vẻ rất vui, em nghe cùng với được không?”

Thấy tôi có vẻ không hiểu tiếng Pháp, Lục Chuẩn thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng xoa đầu tôi.

“Nói mấy chuyện vô vị về công việc thôi, em nghe không hiểu đâu.”

Khuôn mặt điển trai, đôi mắt hào hoa tràn đầy tình ý, giọng nói dịu dàng.

Nếu không phải tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người họ, tôi vẫn sẽ tưởng rằng người đàn ông trước mặt này yêu tôi.

Thì ra, mọi chuyện đều là anh ấy cố ý làm, đều là giả.

Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục.

Thẩm Yêu không ngần ngại chế giễu anh ấy: “Chậc, lúc trước tôi còn tưởng cậu thâm tình thế nào, đột nhiên lại thương hại con nhỏ ngốc Tạ Đường đó, cậu đánh gãy chân cô ấy, bị lừa năm năm mà không biết, tiếc thật, tiếc thật…”

Lục Chuẩn nhíu mày, gân xanh trên tay đang cầm ly nước nổi lên: “Câm miệng, nếu không phải vì hạnh phúc của A Lê, tôi cũng không muốn làm vậy, nếu cậu dám hé răng nửa lời, tôi không ngại để cậu hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi gãy chân đâu.”

“Ha ha ha, tôi nói đùa thôi, cậu tức giận làm gì?”

Thẩm Yêu cười mỉa mai, thương hại nhìn tôi.

Cuộc trò chuyện giữa hai người vang vọng bên tai tôi mãi.

Hôn lễ năm đó, tôi ngồi trong xe hoa chờ mong một tương lai tốt đẹp, một chiếc xe tải đột nhiên đâm thẳng vào xe chúng tôi.

Sau khi biết mình không thể đi lại được nữa, tôi khóc lóc ầm ĩ bắt người gây tai nạn phải trả giá.

Nhưng không may, người gây tai nạn lại ch ngay tại chỗ, cảnh sát giao thông phụ trách xử lý thi thể.

Tôi không có cách nào phát tiết cơn giận trong người, tôi trở thành trò cười của cả thành phố.

Chỉ có Lục Chuẩn, sau khi biết tôi xảy ra chuyện, vội vã chạy tới chăm sóc tôi.

Thấy tôi suy sụp tinh thần, anh ấy đóng giả chú hề làm tôi vui lên, ngày đêm giúp tôi phục hồi trị liệu.

Thậm chí mặc kệ sự phản đối của gia đình, dành cho tôi một hôn lễ thế kỷ được mọi người ngưỡng mộ.

Vì chuyện này, tôi luôn coi anh ấy là thần linh cứu rỗi tôi.

Vừa rồi tôi còn kiếm cớ thay anh ấy, Tạ Đường trong miệng bọn họ cùng lắm chỉ là một người phụ nữ đáng thương.

Trùng tên trùng họ mà thôi.

Nỗi đau buồn và phẫn nộ cuồn cuộn trong lồng ngực.

Tôi cần phải phát tiết, quả thật tôi đã làm như vậy.

“Choang!”

Chiếc ly thủy tinh rơi xuống đất, nhanh chóng vỡ tan.

Hai người họ sửng sốt trước hành động khó hiểu của tôi, chưa hoàn hồn.

Giây tiếp theo, Lục Chuẩn lo lắng chạy đến trước mặt tôi, kiểm tra xem tôi có bị thương hay không.

Sau khi chắc chắn tôi không sao, anh ấy lo lắng nói: “Xin lỗi Đường Đường, biết em không thích tiệc như này anh còn đưa em tới, là anh bất cẩn, sẽ không có lần sau đâu.”

Nói xong anh ấy còn không quên cọ má nóng vào lòng bàn tay tôi: “Hay là chúng ta về nhà nhé?”

Tôi nên tát anh ấy, nói anh ấy là kẻ lừa đảo.

Nhưng tôi không thể, là đại tiểu thư nhà họ Tạ, mọi cử chỉ hành động của tôi đều là bộ mặt của nhà họ Tạ.

Tin tức vợ chồng hào môn bất hòa, tuyệt đối không thể là tôi và Lục Chuẩn.

Nhưng ai bảo tôi là tiểu thư được nuông chiều chứ, một đêm sa vào vũng bùn, tính tình thất thường là chuyện hiển nhiên.

Tôi giả vờ tức giận, đẩy Lục Chuẩn lên mảnh thủy tinh vỡ.

“Em đã nói là em không thích tiệc này, sao anh cứ nhất quyết phải dẫn em đến chứ, Lục Chuẩn, có phải anh cố ý để em bị chê cười không?”

Dù bị thủy tinh đâm chảy máu, Lục Chuẩn vẫn phô ra dáng vẻ yêu tôi.

Anh ấy đưa tay về phía tôi, sau đó lại sợ làm bẩn tôi, dừng lại, cẩn thận rụt tay về.

“Là anh không tốt, khiến Đường Đường tức giận rồi.”

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người ngưỡng mộ nhìn.

Thiếu gia nhà họ Lục không nể bất kỳ ai, lúc này đang quỳ một gối, cẩn thận giúp tôi lau vết rượu trên tay, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như lau một món đồ quý giá.

“Cô Lục thật là hạnh phúc, có chồng cưng chiều hết mực như vậy, nghe nói trong điện thoại của Lục tổng còn có ghi chú về cô ấy, biết cô ấy thích hoa anh đào, anh ấy trồng hoa ở trang viên sau núi, giờ cô Lục tức giận, anh ấy không hỏi lý do đã quỳ xuống xin lỗi, yêu nhiều thật đấy.”

“Chẳng vậy thì sao? Để cưới được cô ấy, Lục tổng đoạn tuyệt quan hệ với cả gia tộc, lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mang sính lễ 600 triệu tệ sang rước cô ấy về, số tiền này không ai nói cũng hiểu.”

Tôi nhếch môi cười tự giễu.

Lập nghiệp từ hai bàn tay trắng cưới công chúa, chàng lãng tử vì yêu mà quay đầu lại, đúng là một “cụm từ” đẹp đẽ.

Nếu bọn họ biết Lục Chuẩn làm tất cả những điều này là vì một người phụ nữ khác, liệu họ có còn tin vào tình yêu nữa hay không?

Tôi bĩu môi, khôi phục tinh thần: “Không cần đâu, em đói bụng rồi, anh lấy cho em một chiếc bánh nhỏ được không?”

“Được, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh, đừng đi lung tung nhé.”

Tôi ngược lại rất muốn chạy, nhưng hai chân tàn phế của mình có thể chạy đi đâu được chứ?

Thẩm Yêu thấy Lục Chuẩn đi rồi thì xấu hổ gãi gãi đầu: “Hay là tôi nói chuyện với cô một lát, dù sao thì…”

“Không cần.” Tôi ngắt lời anh ta.

Thấy vậy, anh ta cũng không nói gì nữa, im lặng cầm điện thoại tán chuyện với người khác, thỉnh thoảng nhếch môi, tâm trạng rất tốt.

Khi Lục Chuẩn quay lại, trên tay cầm một cái bánh ngọt xinh xắn, trông có vẻ rất ngon.

Anh ấy im lặng ngồi cạnh tôi, không nói chuyện với ai.

Anh luôn quan sát biểu cảm của tôi, sợ tôi không vui.

Không khí của buổi tiệc thật kỳ dị và yên tĩnh.

Tôi thì không quan tâm, chỉ ăn rồi uống, ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng có một người tới làm phá vỡ bầu không khí trầm mặc này.

 


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner