Ly Hôn Với Ảnh Đế

Chương 4



7.

Tôi phát hiện ra bản thân hoàn toàn không hiểu Lục Tự.

Anh làm một bàn đầy ắp đồ ăn, món ăn phong phú lại toàn là món ăn yêu thích của tôi.

“Đồ ăn lên đủ rồi, còn muốn ăn gì nữa không?” Lục Tự ngồi trước mặt nghiêm túc nhìn tôi.

“Đủ rồi đủ rồi.”

Tôi cầm đũa lên nếm thử một miếng, có lẽ là vì tối qua uống rượu lại còn nôn thế nên miệng rất đắng, ăn một miếng sườn xào chua ngọt đã làm kích thích các nụ vị giác trong miệng tôi.

Đúng là… mỹ vị!

Nhưng mà tôi muốn làm khó anh để anh biết khó mà lui: “Chẳng ra làm sao cả.”

Có thể thấy trong phút chốc cảm xúc của Lục Tự sa sút.

“Vậy em muốn ăn món gì? Anh làm lại cho em.”

Lục Tự hiếm khi ngoan ngoãn như vậy, anh đeo chiếc tạp dề trên người mang tới một cảm giác gợi cảm khác biệt.

Tôi lẩn trốn ánh nhìn chăm chú của anh, thở dài một hơi rồi bắt đầu nói:

“Sườn xào chua ngọt không đủ độ chua, em thích ăn chua, cá diếc kho tàu mặn quá, ăn mặn nhiều sẽ dẫn tới xơ cứng động mạch! Lại nhìn món trứng xào cà chua của anh đi, bề ngoài thì ra gì và này nọ đấy nhưng mà mùi vị chẳng ra làm sao cả.”

Tôi nhíu mày, bới lông tìm vết: “Không nuốt nổi.”

Trời ơi tôi đúng là quá đáng quá đi, bắt ảnh đế đích thân xuống bếp nấu ăn thì cũng thôi đi, đằng này còn soi mói anh nữa, nhìn vẻ suy sụp, thất vọng này của anh đi, tôi sắp mềm lòng mất rồi.

Suýt nữa thì tôi nói câu “Em không ly hôn nữa” ra khỏi miệng rồi.

“Là do anh làm không ngon, nhưng em không thể để bụng đói được, em thích ăn món gì để anh ra ngoài mua.” Lục Tự cởi tạp dề ra, không những không tức giận mà còn mỉm cười với tôi nữa.

“Em muốn ăn quẩy xoắn bán ở đường Khai Minh.” Năng lực làm khó người khác của tôi đúng là không ai sánh bằng: “Chỉ là xếp hàng cũng mất một tiếng, Lục Tự anh là ảnh đế đó, nếu như xếp hàng lâu thì e rằng sẽ bị người ta…”

“Anh đi mua.”

Lục Tự thuộc phái hành động, không nói hai lời cởi tạp dề ra rồi lái xe đi mua luôn.

Đường Khai Minh cách biệt thự của anh tận hơn 50 km, một yêu cầu vô lí như vậy mà anh cũng có thể nhịn được á?

Tôi nhìn bóng lưng của anh mà lòng chua xót.

Rất nhanh hotsearch ảnh đế xếp hàng mua bánh quẩy ở đường Khai Minh đã bùng nổ.

Thậm chí còn có cả phỏng vấn trên phố nữa.

Nội dung là.

Người qua đường: “Aaaaaaa, là Lục Tự đó! Lục Tự, sao anh lại mua đồ ở đây? Gần đây anh không cần quay phim sao?”

Lục Tự (Vẻ mặt tươi cười): “Ừm, gần đây đang nghỉ phép ở nhà cùng vợ.”

Thế nên hotsearch #Lục Tự kết hôn# cũng bùng nổ rồi.

Rồi sau đó lại là hotsearch của Bạch Nguyệt Hoa.

Hotsearch Bạch Nguyệt Hoa về nước mấy ngày trước lại được đà lần nữa leo lên, chẳng bảo lâu từ khóa #Phim mới của Lục Tự Bạch Nguyệt hoa cũng leo lên hotsearch.

Nhiệt độ này cứ lên mà lên men.

Chậc, xem ra là tôi ra tay chưa đủ độc, phải mau chóng ly hôn thôi!

8.
Kiều Kiều cũng đọc được hotsearch, cô ấy lén gọi một cuộc điện thoại qua cho tôi.

Kiều Kiều kích động lên tiếng: “Chuyện hôm qua là thế nào? Trần Vũ nói nhìn thấy mày bị người ta vác đi, người đó là Lục Tự à?”

“Ừ.”

“Tao đã nói ít nhiều gì thì Lục Tự cũng có tình cảm với mày mà, chắc chắn là mày đề nghị ly hôn với anh ấy nên khiến anh ấy cảm thấy tiếc đó.” Kiều Kiều không kìm được nụ cười: “Anh ấy đi mua đồ rồi thẳng thắn thừa nhận mình đã kết hôn, Tề Dao à, hay là mày cho anh ấy thêm một cơ hội nữa đi?”

Tôi cười giễu cợt: “Ngay cả thời kì hòa giải anh ấy cũng tra xong rồi, là vì sợ có lỗi với tao nên mới đi tìm tao thôi, tối qua tao còn nhìn thấy anh ấy ở cùng với Bạch Nguyệt Hoa nữa đấy.”

“Tao đoán có lẽ anh ấy sợ tao đề nghị ly hôn, sợ bản thân có lỗi với tao, sợ tao kích động rồi chạy đi vạch trần anh ấy.”

“Dù sao thì trong tay tao có nhiều ảnh chụp dáng ngủ của anh ấy lắm.”

Kiều Kiều: “??? Vậy mày nói xem việc gì anh ấy phải tiết lộ bản thân đã kết hôn chứ?”

“Có lẽ là muốn lót đường cho Bạch Nguyệt Hoa thôi, mày đã xem hotsearch chưa, họ đã dự định hợp tác phim mới rồi kia kìa! Tối hôm qua hai người họ gặp mặt bàn chuyện phim mới, chuyện này đã không còn là bí mật nữa rồi.”

Nói không thất vọng thì là giả, thậm chí tôi còn muốn đánh lừa bản thân rằng trong lòng Lục Tự có tôi thế nên mới nói tới thời kì hòa giải đó.

Hiện giờ xem ra là do bản thân tôi tự mình đa tình rồi.

Nghe thấy tiếng mở chìa khóa ở cửa lớn, dư quang liếc thấy đôi chân dài đó đang đi về phía mình, tôi lén cất điện thoại đi, đối diện với ánh mắt của Lục Tự, cặp mắt của anh đẹp, thực sự rất đẹp.

Đúng thật là chỉ một ánh nhìn thôi là có thể hoàn toàn bị anh thu hút, đắm chìm vào trong vẻ đẹp đó.

“Anh mua quẩy về rồi.” Anh đặt túi bánh quẩy thơm phưng phức ở trước mặt tôi, trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

“Nhưng mà em không muốn ăn nữa.” Tôi thâm trầm liếc nhìn một cái rồi cười với anh: “Nhạt miệng quá, em muốn uống nước dừa ở Hải Nam.”

Thế này cũng quá đáng quá rồi, nếu lúc này muốn đi tới Hải Nam thì phải đi máy bay đó.

Nhưng mà đúng là tôi đã xem thường Lục Tự mất rồi.

Anh mua máy bay ở ngay trước mặt tôi luôn, lại còn mua tận hai vé nữa chứ, anh vừa đặt vé lại vừa nghiêm túc nhìn tôi: “Ừm, anh đặt vé máy bay rồi, chúng ta tới đó uống.”

“???” Tôi có đồng ý sẽ đi Hải Nam à! Tôi phải vẽ tranh, tôi đã đồng ý với các fan là sẽ vẽ tranh rồi!

Tôi lên máy bay.

Lục Tự đã mua hai vé máy bay hạng nhất, tôi sợ người khác nhận ra mình thế nên cả chuyến bay đều đeo kính râm giả vờ ngủ say.

Tôi nghĩ đây là chuyến du lịch ly hôn thôi, cũng không phải không được.

Thuận tiện tôi còn xin các fan của mình nghỉ phép: Tui đang đi du lịch ly hôn, các bảo bối đợi thêm chút nhé!

May mà các fan của tôi rất thấu tình đạt lý, lại còn vô cùng chu đáo mà an ủi tôi nữa.

9.
Máy bay vừa mới hạ cánh thì tôi đã uống được nước dừa rồi.

Lục Tự đã đặt phòng khách sạn xong, tôi thì đi phía sau anh còn anh thì ung dung kéo hai chiếc va li đi đằng trước và đã làm xong thủ tục.

Trong 3 năm kết hôn với Lục Tự tôi chưa từng đi du lịch một mình cùng với anh.

Không những chưa tổ chức đám cưới mà cũng chẳng có du lịch tuần trăng mật gì cả.

Sau khi nhận giấy đăng kí kết hôn xong thì anh đã vào đoàn quay phim, tôi biết hoàn cảnh gia đình anh không được tốt lắm thế nên mới cố gắng quay phim kiếm tiền, chính là vì muốn để mẹ anh được sống những ngày tháng sung túc hơn.

Anh vô cùng nhiệt huyết với công việ của mình, nhiệt huyết với việc quay phim, nhưng tôi lại là ngoại lệ duy nhất.

“Sao còn ngây người ở cửa vậy, vào trong đi.” Lục Tự mở cửa ra, ánh mắt rơi trên người tôi.

“Lục Tự, em đói rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm anh, bị dày vò lâu như vậy bụng thì trống rỗng, biết sớm vậy thì đã mang túi quẩy kia đi cùng rồi, không nên trơ mắt nhìn anh đem đi cho người ta được.

“Ừ, vậy em vào trong trước đã.” Lục Tự gật đầu.

Tôi thuận thế đi vào trong cùng anh, vừa mới định đặt món rồi bảo anh đi nấu thì anh lại bước lên trước ấn tôi vào trong tường.

Khuôn mặt tuấn tú đó sáp lại gần “đánh lén” tôi.

Chặn miệng tôi lại khiến cho tôi không kịp đề phòng.

Vãi!

Chuyện gì thế này!

Tôi là người muốn ly hôn cơ mà, sao anh lại có thể làm vậy chứ?!

Đợi tới lúc tôi tỉnh táo lại thì mặt trời bên ngoài đã xuống núi rồi.

Ánh mắt Lục Tự đỏ bừng nhìn tôi: “Đã no chưa?”

Ha, đã đói đến mức không dậy nổi nữa rồi, chuyện vừa mới xảy ra này ít nhất cũng khiến cho tôi giảm được năm cân, tương lai giảm cân có hi vọng rồi.

“Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, cá diếc kho tộ, mì trộn rau và trứng xào cà chua.” Tôi nhìn lên trần nhà đầu óc choáng váng.

Huhu, lẽ ra buổi trưa nên ăn chút gì đó, nhìn thấy bàn đồ ăn toàn mĩ vị đó mà lại không ăn đúng là báo ứng của tôi mà!

“Em đói bụng ư.” Dường như lúc này Lục Tự mới chợt nhận ra, thân hình cao lớn của dịch ra mép giường sau đó mặc quần áo vào: “Lời em nói có nhiều nghĩa.”

Vãi, này thì có nhiều nghĩa gì? Rõ ràng là anh có vấn đề ấy!

Lục Tự đặt nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài, cộng thêm căn phòng anh đặt này là biệt thự, các dụng cụ nhà bếp đều đầy đủ cả, rất nhanh anh đã nấu đồ ăn xong rồi đặt ở trước mặt tôi lần nữa.

Tôi ăn như hổ đói vồ mồi, đúng là quá quá quá quá ngon, đặc biệt là ăn lúc bụng đói meo, thực sự không thể khống chế mà cứ ăn, ăn tới nỗi bát đĩa sạch bóng luôn.

“Ngon à?” Lục Tự nhìn tôi rồi hỏi.

“Ngon ạ!”

“Không mặn quá cũng không chua quá à?” Anh nhíu mày

Tay tôi đang cầm miếng sườn xào, nuốt một miếng cơm, lúc này mới phát hiện ra bản thân thất thố, khẽ ho một tiếng rồi nói: “Miễn cưỡng có thể ăn được.”

Rồi lại bổ sung thêm một câu: “Em đói bụng nên vơ quàng.”

Giây sau trong mắt Lục Tự xẹt qua gì đó, tôi vô cùng nghi ngờ hình như anh đang nhìn chằm chằm vào bụng tôi.

—còn tiếp—


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner