Quảng cáo tại đây
Muộn Màng

Chương 4



Tôi dứt khoát nghỉ việc, vừa gửi sơ yếu lý lịch đi khắp nơi, vừa dọn dẹp đồ đạc không dùng trong nhà.
Con thỏ nhồi bông là món quà Lục Tắc thành công có được từ máy gắp thú, tốn tận ba đồng.
Hai chiếc cốc tình nhân, bàn chải đánh răng tình nhân, khăn mặt của hắn, cái gì cũng phải mua cùng loại
với tôi.
Hắn giả vờ rất giống.
Ôm tôi không buông tay, vừa làm nũng vừa cầu xin tôi: “A Uyển, đồ đôi thật sự rẻ hơn rất nhiều so với mua
riêng, hay là cứ mua cái này đi.”
Tôi cầm cái cốc trầm mặc hai giây, sau đó không chút do dự ném vào trong thùng rác.
Có quá nhiều thứ cần dọn dẹp, chờ tôi dọn dẹp xong cũng là chiều muộn.
Tôi xuống dưới tầng mua thức ăn.
Trước kia đều là do Lục Tắc làm việc này.
Thoạt nhìn hắn không đáng tin cậy nhưng ở phương diện ăn uống, hắn có yêu cầu đặc biệt cao, rau dưa
được mua về từ sáng sớm, vừa rẻ vừa tươi.
Nhưng tôi không ngờ khi vừa xuống tầng lại đụng phải thân ảnh quen thuộc kia.
Lục Tắc mặc áo đen, tựa vào tường hành lang. Khi nhìn thấy tôi, con ngươi trong mắt hắn sáng ngời rồi lại
ảm đạm hẳn xuống.
Hắn khàn giọng gọi tôi: “A Uyển.”
Tôi trực tiếp phớt lờ hắn.
Hắn tiến lên bắt lấy cổ tay tôi, tư thái hèn mọn: “Anh sai rồi.”
“A Uyển, anh thật sự rất yêu em, em cho anh một cơ hội nữa được không?”
15
“Đây cũng là một phần của cuộc cá cược mới của các người sao?”
Tôi thản nhiên rút tay ra khỏi tay Lục Tắc: “Lần này anh cá cược cái gì, cược rằng anh dỗ tôi mấy ngày là tôi
sẽ quay đầu lại, hay cược tôi có hối hận hay không?”
“A Uyển, anh…“Lục Tắc, người lấy tình cảm làm trò đùa không xứng được đối xử thật lòng.”
Hắn đã đứng ở đây rất lâu.
Vì tôi nhìn thấy rất nhiều tàn thuốc ở đầu hành lang.
Hắn trầm mặc nhìn tôi.
Cũng đúng, vị thần long của Lục gia không dễ lộ diện kia là thái tử gia bất cần đời, nào đã bị ai cự tuyệt như
này?
“Được rồi, Lục Tắc.” Tôi không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa: “Không phải Lục gia rất bận rộn sao?”
Lục Tắc ngẩn ra: “… Em biết anh?”
Đâu chỉ là biết.
16
Sau khi chia tay tôi mới biết, thật ra tôi đã biết Lục Tắc từ rất lâu trước đây.
Khi đó, hắn là bạn trai của bạn cùng phòng với tôi.
Ký túc xá đại học luôn là một nơi rất thần kỳ, có thể cho người giàu và người nghèo cùng sống chung một
chỗ.
Hạ Ninh chính là cô tiểu thư giàu có.
Cô ấy xinh đẹp, da trắng, trong nhà có hàng ngàn vạn, vốn không cùng đẳng cấp với tôi.
Mỗi ngày khi tôi phải làm hai công việc một lúc để tiết kiệm, cô ấy lại hào phóng chia cho tôi ít đồ ăn vặt, trà
sữa các loại.
Điều kiện là tôi phải đi mua cơm trong căn tin trường cho cô ấy, đưa đến tận cửa phòng, đây vốn chẳng
phải chuyện khó khăn gì.
Khi có người gọi tôi là chân chạy vặt của cô ấy, cô ấy sẽ rất tức giận phản bác: “Nói bậy cái gì đó? Cậu
không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Hạ Ninh rất thích nói chuyện với tôi, cái gì cũng thích chia sẻ với tôi.
Sau đó, cô ấy yêu đương.
Là một phú nhị đại khác trong trường.Bọn họ thường ra ngoài chơi đến nửa đêm, uống rượu, tiệc tùng, đua xe, cho đến khi cô ấy không còn tâm
tư đặt ở nơi khác nữa.
Nhưng lúc này, cô ấy bị người kia đá.
Hạ Ninh khóc lóc mấy ngày, cuối cùng lại viết một xấp thư bảo tôi đưa cho hắn.
Thật vất vả mới tìm được Lục Tắc.
“Của ai?”
Lúc đó trên mặt hắn vẫn còn dáng vẻ cậu thiếu niên, nhưng trong lời nói lại toàn lời đả thương người:
“Không phải đã nói chia tay rồi ư, còn viết thư gì nữa?”
Hắn cưỡi lên xe máy, thân cao chân dài, vai rộng eo hẹp, một tay ôm mũ bảo hiểm, chẳng muốn cầm phong
thư kia: “Tôi không cần, cũng không muốn xem. Cô cứ ném đi đi, nói cho cô ấy biết rằng tôi đã nhận được
rồi.”
Không đợi tôi lên tiếng nói chuyện, hắn liền lên xe, vặn ga lái xe ra ngoài.
Lúc ấy tôi nghe thấy có người kêu lên: “Lục Tắc, anh nói không cần là không cần ư, anh không cần thì tôi
phải theo đuổi anh làm gì!”
Mà hắn miễn cưỡng quay đầu lại: “Phiền phức.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner