05.
“Nam Chi” Chu Khắc Bạch đột nhiên vội vã nắm lấy tay tôi, “Đợi chút!”
Tôi quay lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt anh ấy, tôi ngây người một lúc.
Trong mắt anh ấy, cảm xúc cuộn trào như sóng ngầm, như thể có điều gì đó sắp vỡ ra, không thể kiềm chế nổi!
Thậm chí, giọng anh ấy cũng run lên.
“Không đúng, không thể như thế này!”
“Thẩm Nam Chi, sao cậu không giúp đỡ tôi? Cậu chẳng phải rất thích tôi sao?!”
Tôi bị sự điên cuồng của anh ấy làm cho hoảng sợ.
Chu Khắc Bạch sao vậy, anh ấy điên rồi à?
Hay là anh ấy giận vì tôi đã nói chuyện với Lâm Sở không hay? P.age Deĩn.g
Nhưng mà, ở kiếp trước, lúc này tôi còn chưa chinh phục được anh ấy, anh ấy lúc nào cũng lạnh lùng, không mấy khi nở nụ cười.
Chẳng lẽ anh ấy bị điên rồi?
Tôi muốn rút tay lại: “Cậu buông ra!”
Nhưng anh ấy lại nắm chặt hơn, thậm chí mắt anh ấy đã bắt đầu ửng đỏ.
“Thẩm Nam Chi, cậu không thích tôi nữa sao?
“Cậu không cần tôi nữa sao?!”
Lúc này, tôi thật sự bị dọa sợ.
Chu Khắc Bạch khi nào lại nói những lời như vậy với tôi? Tôi mở to mắt:
“Chu Khắc Bạch, mẹ nó cậu uống nhầm thuốc hay là trúng tà vậy?”
Anh ấy không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy cuồng loạn và bướng bỉnh.
Tôi bị chọc giận.
Kiếp trước anh ấy đối xử với tôi như vậy, giờ còn dám nhìn tôi bằng ánh mắt đó?!
“Cậu không phải nghĩ tôi giúp cậu là để hạ nhục cậu sao, Chu Khắc Bạch, hay là cậu chỉ muốn tôi cầu xin cậu, sống bám cậu sao?”
Lâm Sở há hốc miệng, có vẻ không ngờ tôi lại nói với Chu Khắc Bạch như vậy.
Cũng phải, kiếp trước đây là lúc tôi thích anh ấy nhiều nhất.
Mỗi câu nói đều cẩn thận, sợ làm tổn thương lòng tự tôn của anh.
Nhưng giờ tôi chẳng còn quan tâm nữa!
“Chu Khắc Bạch, cậu là cái thá gì?!”
Tôi khinh bỉ nói. P.age Deĩn.g
Lòng dạ rắn rết, lấy oán trả ơn.
Tôi thật sự không hiểu, sao trước đây tôi lại thích loại người này.
Chu Khắc Bạch lại bất ngờ không tức giận, mặt anh ấy chỉ biến sắc không còn một giọt máu, nhợt nhạt như sáp.
Tôi lập tức giật tay ra khỏi tay anh, không quay đầu lại mà bỏ đi.
06.
Trong thẻ ngân hàng của Chu Khắc Bạch có hai trăm nghìn nhân dân tệ.
Đủ để chi trả học phí và sinh hoạt phí của anh ấy.
Tôi cầm thẻ đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Nếu đã phải dốc tiền ra cho anh ấy mà cuối cùng chỉ nhận lại sự khinh bỉ, không bằng tôi mua thêm vài cái túi xách.
Kiếp trước, ngoài chiếc túi duy nhất ấy, Chu Khắc Bạch chưa từng tặng tôi bất cứ món quà nào.
Sinh nhật, kỷ niệm, lễ Tết…
Anh ấy lúc nào cũng quên.
Hoặc nói đúng hơn là không quan tâm.
Ngược lại, Lâm Sở biến thành một bà chủ giàu có.
Cô ấy dùng tiền của Chu Khắc Bạch để mua sắm, những món đồ đắt tiền, túi xách, đồng hồ, quần áo trị giá hàng trăm nghìn tệ. P.age Deĩn.g
Mỗi lần mua gì, cô ấy lại đến trước mặt tôi khoe khoang.
“Chị Nam Chi, đây là món quà mà Khắc Bạch mang từ Paris về tặng em. Anh ấy có mua gì cho chị không?
“Chắc không có đâu nhỉ?” Cô ấy che miệng cười, “Chắc không mua gì cho chị rồi.”
Lúc đó tôi và Chu Khắc Bạch lại cãi nhau to, quan hệ giữa chúng tôi ngày càng tệ.
Bây giờ nghĩ lại, tôi giàu có như vậy, sao phải quan tâm đến món quà anh ấy tặng?
Tôi muốn gì thì hoàn toàn có thể tự mua!
Với hai trăm nghìn tệ này, tôi mua được bốn chiếc túi, còn thừa thêm mười vạn tệ.
Trên đường quay về trường, không biết có phải do oan gia ngõ hẹp không, vừa xuống xe tôi đã thấy Lâm Sở và Chu Khắc Bạch đứng đó.
Cô ấy nhìn thấy túi xách xa xỉ trong tay tôi, ánh mắt ngay lập tức thay đổi, không thể che giấu sự ghen tị và chua xót.
Lúc này, Chu Khắc Bạch vẫn còn nghèo rớt mồng tơi, cô ấy cũng chẳng khá hơn, chiếc váy trắng cô ấy mặc đã sờn rách, dù đã cố gắng tỉa tót các sợi chỉ thừa và ủi thẳng nhưng chỉ cần liếc qua là thấy ngay đó là đồ rẻ tiền bán ở vỉa hè.
“Chị Nam Chi, chị thật sự giàu có.”
Tôi nhận ra Lâm Sở thay đổi sắc mặt thật nhanh.
Vừa rồi còn gọi tôi là Thẩm Nam Chi, chê tôi có chút tiền bẩn thì có gì đáng tự hào.
Giờ lại có thể gọi tôi là chị Nam Chi.
Cô ấy chăm chú nhìn túi Chanel trong tay tôi, tay nắm chặt lại:
“Túi Chanel này đắt lắm phải không? P.age Deĩn.g
“Một chiếc đủ để trả học phí của chúng ta mấy năm rồi.” Cô ấy tiến lại gần Chu Khắc Bạch, cố tình nói những lời đầy ẩn ý:
“Chúng ta đúng là không phải người cùng một thế giới.”
Trước kia mỗi lần cô ấy nói như vậy tôi đều tìm cách giải thích.
Tôi vốn ăn nói vụng về, càng giải thích thì Chu Khắc Bạch càng không vui.
Giờ thì kệ mẹ nó đi.
Tôi mỉm cười: “Hóa ra không chỉ nghèo, mà não cũng kém, bây giờ mới hiểu sao?”
“Nhà tôi ở trung tâm thành phố, căn hộ 300m2, còn cô sống ở khu vực ven thành phố, căn nhà 30m2 tồi tàn, chúng ta đương nhiên không cùng một thế giới.”
Lâm Sở mặt tái xanh, ngũ quan thoáng chút biến dạng.
Tôi đi đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nói từng chữ:
“Lâm Sở, cô sẽ mãi mãi không thể trở thành người cùng một thế giới với tôi.”
“Cô cứ ghen tị mà chết đi.”
“Khắc Bạch…”
Cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, định giả vờ đáng thương trước mặt Chu Khắc Bạch.
Tôi chỉ cười khẩy. P.age Deĩn.g
“Trừ việc chỉ biết núp dưới bóng đàn ông ra thì cô còn có thể làm gì, như một con gián hôi thối trong cống rãnh.”
“Cô cũng đừng tìm Chu Khắc Bạch làm gì, hai người các cô, cá mè một lứa, đều ghê tởm như nhau!”