Nơi Cuối Con Đường

Chương 8



Nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như thế này cũng có thể khắc sâu trong lòng anh.

Vậy thì không biết suốt ngần ấy năm qua anh đã gặm nhấm những ký ức thuộc về mình và bố mẹ biết bao lần rồi?

17
Tuy tôi là Tống Thận cách nhau hai tuổi nhưng sinh nhật của hai đứa lại chỉ cách nhau một ngày.

Tôi hỏi anh đón sinh nhật thế nào, anh nhớ lại: “Bắt đầu từ năm lên bảy anh đã không còn đón sinh nhật nữa.”

Tôi thốt lên: “Làm thế sao được.”

Trên cầu đi bộ, anh ôm eo tôi rồi bất lực nói: “Cẩn thận.”

Tôi trở tay nắm lấy tay anh rồi vui vẻ nói: “Hay là chúng mình cùng đón sinh nhật đi, tổ chức vào sinh nhật của anh, được không?”

Anh do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Trùng hợp thay, hôm đó lại là thứ bảy.

Tôi đã đặt sẵn phòng, gọi cả Chu Huyên, Trần Kỳ và mời thêm một vài người bạn khác của Tống Thận đến tham gia.

Mọi người đi mua đồ ăn, nấu cơm cùng nhau, rất náo nhiệt.

Tống Thận nhắn tin cho tôi, anh nói giảng viên giữ anh lại có việc nên sẽ đến muộn một chút, bảo bọn tôi không cần đợi anh.

Chu Huyên đang xào đồ ăn, chỉ đạo bạn Tống Thận đi rửa rau tiện thể hỏi: “Sao giảng viên chỉ giữ anh ấy ở lại mà không giữ mấy anh?”

Mấy người kia bật cười: “Định hướng tốt nghiệp của Tống Thận gây tr anh c ãi, chắc giảng viên đang khuyên nhủ cậu ấy.”

Tôi đang th ái rau bỗng dừng tay: “Tranh cãi gì?”

Bọn họ quay sang nhìn nhau, Trần Kỳ nhận thấy điều bất thường bèn nói: “Tống Thận không nói gì với em à.”

Chu Huyên nhìn vẻ mặt tôi, nói: “Anh đừng vòng vo tam quốc nữa, mau nói đi.”

Cô ấy giơ cái muôi trong tay mình lên, giục: “Các anh không nói, em cũng không nấu cơm nữa.”

Trần Kỳ nói: “Haiz, thật ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Tống Thận muốn quay về Vân Nam làm c ả n h s á t, giảng viên cảm thấy cậu ấy sẽ có tương lai xán lạn hơn nên muốn giữ cậu ấy ở lại Bắc Kinh.”

Tôi nói: “Vân Nam là quê hương của anh ấy, anh ấy muốn về đó cũng là chuyện bình thường mà.”

Một người khác do dự nói: “Nhưng Tống Thận muốn làm c ả n h s á t ph òng ch ống t ộ i p h ạ m m a t u ý (PCTPMT).”

Đau nhói.

Lưỡi sao đi nghiêng, c ắt vào đầu ngón tay tôi.

M á u lập tức chảy ra, nhỏ từng giọt lên rau cải trắng, màu sắc tương phản trông rất chói mắt.

Chu Huyên lập tức bỏ cái muôi xuống, sau đó hô lên: “Sao cậu bất cẩn thế?”

Đám Trần Kỳ lập tức im bặt, nhanh chóng đi tìm tủ đựng th uốc.”

Mấy phút sau, Trần Kỳ ngẩng đầu lên nói: “Không có tủ đựng th uốc, chúng tôi ra ngoài chung cư mua.”

Tiếng bước chân dồn dập, sợ Chu Huyên giận c h ó đ á n h m è o.

Quả nhiên Chu Huyên bất lực nhìn tôi rồi nói: “Cậu thái rau cũng c ắt vào tay được, ra ngoài ra ngoài đi, qua bên đó ngồi, để tớ làm.”

Tôi bị đuổi ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha, tay cầm giấy giữ chặt v ết th ương.

M á u chảy ra, chẳng mấy chốc đã thấm ướt tờ giấy.

Tôi lại rút thêm vài tờ giấy nữa, nắm chặt hơn.

Có tiếng mở cửa, tôi nhìn sang.

Tống Thận xách một túi th uốc, đang đứng ở đó.

18
Anh đóng cửa lại rồi bước về phía tôi.

“Nửa đường anh có gặp mọi người, họ đi lấy bánh kem rồi.” Anh nói.

Tôi nhìn anh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết mở lời thế nào.

Tống Thận đi tới, nắm chặt tay tôi.

Sau khi nhìn thấy m á u dính trên giấy, anh nhíu mày, giọng điệu nghiêm khắc: “Sao lại bất cẩn như thế?”

Tôi cúi đầu, im lặng.

Anh lấy túi bông và lọ c ồ n trong túi ra, lúc định thấm lên v ết th ương của tôi, anh bỗng dừng lại.

“Sẽ hơi đau đấy.”

Tôi gật đầu: “Em chịu được.”

Anh bất ngờ nhìn tôi.

Phải, tôi luôn rất yếu đuối, đừng nói là đứt tay, xước một xíu da thôi tôi cũng có thể thút thít cả ngày rồi.

Tôi cúi đầu, né tránh ánh mắt anh.

Lúc tăm bông chạm vào v ết th ương, ngón tay liền tim, tôi run lên.

Tống Thận lấy vải băng ra rồi dặn dò: “Không được để dính nước, về nhà nếu em muốn tắm thì phải dùng túi hoặc bao tay bọc v ết th ương lại.”

Tôi gật đầu.

Quấn vài vòng lên ngón tay tôi, anh lại nói tiếp: “Ngày mai cần phải thay băng lần nữa, anh sẽ nói với Chu Huyên, nhờ cô ấy thay băng cho em.”

Tôi lại gật đầu.

Có lẽ anh nghĩ tôi đang sợ, giọng nói cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn: “Nhìn m á u chảy nhiều thế thôi chứ thật ra v ết th ương không sâu, vài hôm nữa sẽ lành.”

Từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc quần sẫm màu của tôi rồi, biến mất không một dấu vết.

Cuối cùng Tống Thận cũng nhận ra sự khác lạ của tôi, anh vén tóc mai cho tôi.

Im lặng một lúc.

Anh hỏi: “Sao em lại khóc.”

Tôi giơ tay lên quệt nước mắt, sau đó cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Tống Thận, anh muốn về Vân Nam làm c ả n h s á t PCTPMT phải không?”

19
Tống Thận mím môi, hỏi tôi: “Vì biết được chuyện này nên em mới c ắt phải tay sao?”

Nước mắt cứ chảy mãi không ngừng.

Tống Thận giơ tay lau đi những giọt lệ vương trên khoé mắt tôi.

Nhưng chẳng mấy chốc nước mắt ấm nóng lại lăn dài trên gò má, rơi xuống lòng bàn tay anh.

Anh ôm chầm lấy tôi, để tôi tựa đầu vào lồng ngực anh.

Nước mắt rơi xuống thấm ướt áo anh.

Tôi nghe thấy tiếng thở có phần dồn dập của anh, sau đó anh nói: “Anh định đợi thêm một thời gian nữa mới nói cho em biết.”

Là thừa nhận.

C ả n h s á t PCTPMT, là c ả n h s á t PCTPMT đó.

Là phòng tuyến, là tấm khiến, là trường thành mới được xây bởi m á u và t h ị t.

Cũng là một nghề ng uy h iểm, có thể bị Tử Thần c ướp đi m ạng s ống bất cứ lúc nào.

Tôi ôm chặt eo anh, khóc đến nỗi không thở nổi.

Anh cúi đầu hỏi tôi: “Hiểu Hiểu, em có gì muốn nói với anh không?”

Tôi không nói thành lời.

Tôi chợt nhớ tới cha mẹ anh được ch ôn cất trong ng hĩa tr ang l iệt s ĩ.

Trên bia m ộ không đề tên con cái, có phải đó cũng là một cách bảo vệ không ?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner