Em gái tôi là nữ chính lương thiện tốt bụng, trong mắt con bé, mọi việc xấu xa trên đời đều có thể được tha thứ.
Chẳng hạn như, nó đã tha thứ cho kẻ buôn người đã bắt cóc tôi ba năm.
Dĩ nhiên, tôi phản đối kịch liệt chuyện đó, và nó lập tức trói buộc tôi bằng mấy lời đạo lý giả dối.
“Chị, đúng là anh ấy đã sai khi bắt cóc chị, nhưng dẫu gì chị cũng chẳng làm sao cả, hà cớ gì không cho anh ấy một cơ hội để sửa sai chứ?”.
Nó còn nói, “Trên đời này không có người xấu, chỉ có người không được trao cơ hội để sửa sai mà thôi.”.
Chính vì sự “cao cả” đó mà nó sẵn sàng cưu mang tên buôn người đó, thậm chí còn trộm tiền của gia đình để cung phụng hắn.
Cuối cùng, nó đẩy tôi vào lại vực thẳm của sự đau khổ, rồi cả nhà chúng tôi đều ch.ế.t dưới tay nó.
Nó là cứu tinh của bọn tội phạm, nhưng lại là kẻ hủy diệt nạn nhân.
Tôi tự hỏi, nếu nó cũng trở thành nạn nhân thì liệu nó có thể dễ dàng tha thứ cho bọn tội phạm đó như vậy hay không?
_____________________
01
Ba năm sau khi bị bắt cóc, cuối cùng tôi cũng được bố mẹ tìm thấy.
Khi họ dẫn người phá cửa vào chỗ tôi bị nhốt, tôi bị trói vào thành giường với cái bụng nhô lên thấy rõ, cả người chi chít vết bầm tím, miệng còn bị bịt lại bằng miếng gỗ thô.
Vừa nhìn thấy tôi trong bộ dạng đó, mẹ tôi hét lên kinh hãi, sau đó lao tới ôm chặt lấy tôi, nước mắt rơi lã chã.
“Con gái tôi, con chịu khổ rồi!”
Bố tôi vốn là một người điềm đạm và thờ ơ với mọi thứ, thế mà giờ đây, hai mắt ông cũng đỏ ngầu, “M.ẹ nó, đám ch.ó ch.ế.t đó nhất định phải trả giá, phải chịu gấp trăm gấp nghìn lần những gì con tao phải chịu!”
Đúng thế, hẳn là người bình thường đều sẽ có cùng suy nghĩ như vậy.
Nhưng trái lại, cô em gái bé nhỏ của tôi lại đứng bên ngoài to nhỏ với Lâm Tuyền – người khiến tôi trở nên khổ sở như hiện tại. Đôi mắt con bé long lanh to tròn, dáng vẻ e thẹn e ấp.
Đến khi bố mẹ dìu tôi ra ngoài rồi khóc lóc gọi cho cảnh sát thì em gái tôi lại bất ngờ chạy đến ngăn cản, còn hất văng điện thoại của bố tôi xuống đất, hằn học nhìn tôi.
“Chị, sao chị lại nghĩ đến chuyện gọi cảnh sát chứ? Anh ấy là cha của đứa nhỏ trong bụng chị đó! Chị muốn con chị mồ côi cha hả?”
Nhắc tới đứa nhỏ, tôi lại nhớ đến những khuất nhục mà mình phải cam chịu suốt ba năm qua. Mặt tôi tái đi, tôi nghiến răng nghiến lợi trả lời em gái mình, “Em nói cái gì vậy? Thằng kh.ốn đó chẳng khác nào s.úc si.nh cả, nó đã giam cầm chị đó!”
Em gái tôi giẫm nát điện thoại rồi kín đáo liếc về phía Lâm Tuyền. Khi nó chạm mắt với tôi lần nữa thì mấy thứ đạo lý sống đó lại tiếp tục trôi tuột ra khỏi miệng nó.
“Không phải chị vẫn lành lặn đó sao, còn có thêm đứa nhỏ nữa, chứng tỏ lúc trước anh ấy đối xử rất tốt với chị. Em đã hỏi giúp chị rồi, vì anh ấy quá yêu chị nên mới đưa chị tới đây, sao chị không cho anh ấy một cơ hội chứ?”
Ba năm vừa qua, tôi sống không bằng ch.ết, sống mà chẳng khác nào mấy con gia súc, gia cầm.
Khi nhìn thấy bố mẹ, nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ rốt cuộc mình cũng thoát rồi. Nhưng giờ đây, khi nghe mấy lời đạo đức giả của nó, nhìn thấy nó đã bao biện cho kẻ khiến tôi người không ra người, ma không ra ma, đầu tôi lâp tức ong lên, tầm nhìn tối sầm lại.
Trước khi ngất, tôi vẫn dán chặt ánh mắt lên người Lâm Tuyền
Đồ r.ác r.ưởi, tên cặ.n b.ã! Chỉ khi nào hắn tù mọt gông thì mối hận trong lòng tôi mới có thể giảm bớt!
02
Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện.
Sau khi bần thần hồi lâu, tôi mới có thể “tiêu hóa” được hết những chuyện mình vừa trải qua trong giấc mộng dài. Giấc mộng ấy nói cho tôi biết, tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Em gái Du An Hạ của tôi vốn là nữ chính, con bé mộc mạc và thuần khiết, không sợ quyền lực và luôn hết mình vì lẽ phải. Trong mắt con bé không có người xấu, chỉ có người không có cơ hội sửa sai.
Và trong mơ, tôi cùng bố mẹ là hiện thân cho phe phản diện, cho cái ác. Chính vì thế mà đến cuối cùng, em gái nữ chính của tôi đã chọn cách đẩy cả gia đình mình vào chỗ ch.ết để bảo vệ lòng nhân hậu cùng tín ngưỡng tốt đẹp về thế giới của mình.
Như trong giấc mơ vừa nãy, nó đã chọn bảo vệ tên buôn người Lâm Tuyền, cầu xin bố mẹ đừng bắt hắn.
Giấc mơ đó đơn giản một cách kỳ quặc.
Đúng là em gái tôi tốt bụng, con bé nhân hậu và lương thiện, nhưng nó không ng.u ng.ốc đến vậy đâu nhỉ?
Tôi gạt những kí ức lộn xộn đó ra khỏi đầu rồi quay sang nhìn bố mẹ đang ngồi trông coi tôi ở ngay mép giường với vẻ mặt tiều tụy.
Không thấy em gái nên tôi lại nhớ tới giấc mơ hỗn loạn kia, cả những câu nói mà nó thốt ra trước khi tôi hôn mê cũng giống hệt như trong giấc mơ ấy.
Tôi đành cất giọng nói khàn khàn lên, hỏi bố mẹ tôi rằng em gái đang ở đâu?
Bố mẹ tôi né tránh ánh mắt của tôi, cứ ấp úng chẳng chịu trả lời. Cuối cùng, họ đành lảng sang chuyện khác, nào là tôi có thấy đói không? Cơ thể thế nào rồi?
Rõ ràng bọn họ đang gạt tôi chuyện gì đó.
Tôi vội hỏi: “Tên bắt cóc ch.ế.t tiệt kia đâu ạ? Hắn bị bắt chưa?”
Mẹ tôi ngập ngừng giây lát rồi gật đầu, “Hắn bị bắt rồi.”
Nhưng thái độ của bố mẹ cứ như đang chột dạ vậy.
Tôi đột nhiên nhớ ra, trong giấc mơ ban nãy cũng có đoạn đối thoại như thế này, ngay cả vẻ mặt ái ngại của họ cũng giống hệt. Chẳng lẽ…
Giờ phút này, tôi chẳng thể nghĩ đến điều gì khác nữa, tôi kích động gặng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bị tôi hỏi dồn nên cuối cùng mẹ tôi cũng đành nói ra sự thật.
Hóa ra, sau khi tôi bất tỉnh, em gái Du An Hạ của tôi không chỉ không lo lắng cho người chị ruột này của nó, trái lại nó còn quay ra xin giúp cho Lâm Tuyền trước mặt bố mẹ, nói đủ đường để hắn không bị tống vào tù.
Nó cố gắng giải thích với bố mẹ rằng, tôi có thể sống sót ba năm qua chẳng phải do tôi mang mệnh lớn, mà là do Lâm Tuyền thiện lương, bởi vì hắn yêu tôi.
Nó còn nói tôi quá độc ác khi muốn cảnh sát bắt cha của con mình, tôi là đồ máu lạnh, tàn nhẫn.
May mắn là bố mẹ đã thấy được dáng vẻ thê thảm của tôi nên họ không bị nó thuyết phục mà quyết tâm báo cảnh sát.
Em gái tôi thấy thế thì giận lắm, nó chạy đến chỗ Lâm Tuyền để xin lỗi hắn thay tôi, còn bảo là tôi có lỗi với hắn.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, khi cảnh sát đến bắt hắn đi, Du An Hạ liền quỳ xuống cầu xin, “Các người không thể bắt anh ấy. Anh ấy quá yêu chị tôi nên mới làm như vậy, anh ấy có lỗi gì cơ chứ?”
“Nếu ba năm trước không có anh ấy thì chị tôi đã ch.ế.t rồi, anh ấy không chỉ chăm sóc chị tôi mà còn cho chị ấy một đứa con, sao các người nhẫn tâm bắt anh ấy hả?”
“Ba, mẹ, nếu hai người có lương tâm thì không nên báo cảnh sát!”
Kỳ lạ quá nhỉ?
Không hề.
Bởi vì tôi đã chứng kiến tất cả mọi chuyện ở trong mơ rồi.
Nhưng tôi và bố mẹ tôi đều là nhân vật phản diện “không có lương tâm”, cho nên, dưới sự kiên trì của chúng tôi, Lâm Tuyền vẫn bị bắt lại.
Thế là Du An Hạ than thở khóc lóc, chỉ trích chúng tôi bất lương, nó còn bảo chúng tôi đã phá hỏng cơ hội làm người tốt của Lâm Tuyền.
Chuyện trong mộng diễn ra giống với thực tế khiến tôi không thể không tin, hoặc là, có lẽ chúng tôi thật sự là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.
Những việc mà chúng tôi đang trải qua chính là tình tiết đã được an bài trong tiểu thuyết.
Nếu chuyện này là thật thì tôi và bố mẹ sẽ bị em gái hại ch.ế.t vì không cùng quan điểm với nó ư?
…