Quảng cáo tại đây
Tình Yêu Giấu Kín

Chương 11



27
Trên suốt quãng đường, Lục Minh Yến không nói gì cả.
Anh cũng không nhắc đến chuyện tối qua.
Càng không có chuyện bảo tôi chịu trách nhiệm.
Nhưng chính vì anh càng như vậy, tôi lại càng bất an.
Thà rằng cứ nói rõ ràng cách giải quyết chuyện tối qua còn hơn!
Điện thoại vẫn còn tin nhắn tối qua Lục Vy gửi đến. Ban đầu cô ấy có vẻ rất sốt ruột, nhưng đến khi Lục
Minh Yến dùng điện thoại của tôi nhắn lại một tin, thì không còn động tĩnh gì nữa.
Thật là…
Một người bạn tệ hại.
Đến bệnh viện, ban đầu tôi định ngồi trong xe đợi anh.
Nhưng không hiểu sao, người này như bị dở chứng, cứ nhất quyết bắt tôi xuống xe cùng.
Xuống xe thì xuống thôi.
Lúc khám bệnh, bác sĩ hỏi ai là người cần khám, anh lại thẳng thừng đẩy tôi ra phía trước.
Cũng được thôi!
Nhưng rồi… đúng là có bệnh thật.
“Chắc là do ngã xuống nên có dấu hiệu chấn động não nhẹ. Nhưng vì không đến bệnh viện điều trị ngay,
nên bên trong hộp sọ đã hình thành tụ máu, chèn ép dây thần kinh, dẫn đến mất trí nhớ.”
À.
Vậy là không phải xuyên không rồi!
Bảo sao hôm đó sờ lên đầu mình, tôi cảm thấy rất đau.
Vậy là có thể giải thích được rồi.
Nhưng thực ra cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Chỉ là bây giờ tôi có một cái cớ hợp lý hơn cho việc mất trí nhớ của mình mà thôi.
Dù sao thì, tôi vẫn chưa nhớ lại được năm năm đã biến mất kia.
Lên xe rồi, đối mặt với Lục Minh Yến đang trầm mặc, tôi có chút chột dạ.
“Sao mất trí nhớ mà không nói với tôi?”
“Tôi sợ mọi người coi tôi là kẻ điên rồi nhốt lại.”
“Sao có thể chứ?”
Được rồi!
Có lẽ là tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử thật.
Nhìn con đường ngày càng xa dần nội thành, tôi hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu?”
Lục Minh Yến liếc tôi một cái, thu lại bệnh án.
“Đưa em đi tìm lại ký ức.”
28
“Vậy có nghĩa là, trước đây chúng ta kết hôn theo thỏa thuận, tờ đơn ly hôn đó thực chất đã có sẵn từ lúc
đó rồi?”
Lục Minh Yến nói, ba năm trước, công ty nhà tôi gặp vấn đề, tôi cần một cuộc hôn nhân liên kết, mà anh thì
lại đang bị giục cưới, thế là vô tình gặp nhau trong một buổi xem mắt.
Nhưng lúc đó tôi không vừa mắt anh.
Dù sao từ nhỏ tôi đã sợ người này, sao có thể dễ dàng đồng ý được.
Ban đầu, Lục Minh Yến cũng không nghĩ gì nhiều.
Nhưng sau đó, chúng tôi lại tình cờ gặp nhau trong quán bar.
Và rồi, cũng giống như tối qua…
Tôi say rồi cưỡng hôn anh.
Chỉ là, khi đó không hoang dại như hôm qua.
Sau một đêm nhầm lẫn, cuối cùng chúng tôi thành một đôi.
Trước khi kết hôn, Lục Minh Yến đã hứa với tôi rằng, nếu sau này tôi thấy chán, hoặc có người mình thích,
thì có thể yêu cầu ly hôn bất cứ lúc nào.
Chỉ cần dùng tờ đơn ly hôn đó là được.
“Vậy nên lúc đó anh mới không giữ tôi lại?”
Lục Minh Yến nhìn tôi đầy oán trách.
“Chính em đã nói đến mức đó rồi, nếu tôi vẫn níu kéo, chẳng phải em sẽ càng ghét tôi hơn sao?”
Được rồi, xét tình huống lúc đó, quả thật tôi cũng chẳng buồn nghe.
“Vậy sau đó thì sao? Quan hệ của chúng ta thế nào?”
Lục Minh Yến liếc nhìn tôi, vành tai hơi đỏ.
“Sau đó… vì tham lam sắc đẹp và thân hình của tôi, em đã chủ động theo đuổi tôi, mà tôi cũng thích em,
nên đồng ý luôn. Thế là thỏa thuận kia coi như không còn giá trị nữa.”
Mặc dù lời của anh có phần hơi quá.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này đúng là tôi có thể làm ra thật.
“Lê Giang, rốt cuộc em vì chuyện gì mà nhất quyết đòi ly hôn?”
Tôi khẽ chạm tay vào chóp mũi mình.
“Vào đêm sinh nhật tôi, tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Trần Sương.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner