Quảng cáo tại đây
Tô Nhiễm

Chương 3



04
Hai tháng sau khi khai giảng ở Ý, tôi bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Hiến.

“Tiểu Nhiễm, sao em đi Ý mà không nói với bọn anh một tiếng? Bọn anh tình cờ nghe bạn học của em kể mới biết.”

“Ừm, em chỉ ra nước ngoài vừa học vừa thư giãn một chút. Vài tháng nữa sẽ về, anh không cần lo lắng đâu.”

“Vậy cuộc sống hằng ngày của em thế nào? Ở chỗ đó có an toàn không?”

“Mọi thứ đều rất tốt, rất an toàn.”

“Vậy thì tốt, hay là em báo cho anh trai em một tiếng? Anh ấy có người quen bên đó.”

“Không cần đâu, em ổn mà, không cần làm phiền người khác.”

“Được rồi, vậy có chuyện gì thì liên lạc với anh… à không, liên lạc với anh trai em nhé!”

Sau khi đầu dây bên kia cúp máy, Triệu Hiến mới ấn tắt điện thoại.

“Giỏi quá ha.”

Trong văn phòng Giang thị, Giang Tự xoay chiếc bật lửa, sắc mặt u ám.

“Này anh Giang, rõ ràng là anh bảo con bé đừng tìm anh mà.”

Triệu Hiến nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, lật xem hồ sơ xin trao đổi sinh viên của tôi.

“Không tìm tôi, nhưng cũng không biết gửi một tin nhắn sao?”

“Ôi chao, anh nhìn lại danh sách chặn của mình đi.”

“Lúc trước, chẳng phải anh nói, đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn, rồi thẳng tay kéo con bé vào danh sách đen sao? Anh bảo nó liên lạc với anh kiểu gì?”

“Nếu là tôi thì tôi cũng chẳng thèm để ý tới anh đâu.”

Triệu Hiến lườm anh ấy một cái.

Cậu ta là bạn thân của Giang Tự từ nhỏ, cũng lớn lên cùng tôi.

Ít nhiều gì cũng biết chuyện nhà họ Tô.

Từ nhỏ tôi đã không được bố mẹ thương yêu, cũng chẳng nói chuyện nhiều với ai, chỉ dính lấy Giang Tự.

Nhưng Giang Tự lại không có tình cảm nam nữ với tôi.

Giờ tôi rời đi rồi, rõ ràng anh ấy không yên tâm, vậy mà còn cố chấp.

Chuyện này…

Muốn giày vò nhau thế nào thì cứ giày vò đi!

Sau khi Triệu Hiến rời đi, Giang Tự xoa trán, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Còn tệ hơn cả lần nhìn thấy trong phòng vẽ của tôi tràn ngập tranh chân dung anh ấy.

Hai ông cụ ép buộc hai người phải đính hôn.

Tiểu Nhiễm mới học năm ba, một cô nhóc chưa từng yêu đương thì hiểu cái gì?

Giang Tự vuốt màn hình điện thoại.

Do dự một lúc, anh kéo liên lạc “Em gái” ra khỏi danh sách đen.

Sau đó gọi thư ký Lâm vào.

“Giang tổng, anh tìm tôi?”

“Tiểu Nhiễm tự ý chạy sang Ý rồi.”

Khóe môi thư ký Lâm nhếch lên, vẻ mặt đắc ý chỉ lộ ra trong chớp mắt rồi lập tức thu lại.

“Điều này chứng tỏ phương pháp giáo dục áp chế của tôi đã có tác dụng.”

“Từ nhỏ tiểu thư Tô không có ai dạy dỗ, làm sai cũng không ai chỉnh đốn.”

“Cô ấy đã năm ba đại học rồi mà suốt ngày chỉ biết quấn lấy anh, sau này còn làm được gì?”

“Một cô gái không có chính kiến như vậy, nếu anh không dùng lời lẽ cay nghiệt, có lẽ cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ trưởng thành và tự lập được.”

Thư ký Lâm cười tủm tỉm giải thích.

“Hơn nữa, tiểu thư Tô ra nước ngoài cũng chưa chắc đã tiến bộ. Có khi chỉ đang học theo mấy chiêu muốn bắt phải thả trong tiểu thuyết ngôn tình thôi ấy chứ.”

“Tôi cũng là phụ nữ, tôi thừa hiểu mấy suy nghĩ nhỏ nhặt này của cô ấy.”

“Để sửa thói si tình của cô ấy, nhất định phải giữ khoảng cách thật tốt.”

Giang Tự suy nghĩ một lúc: “Nhưng con bé chưa bao giờ đi xa nhà…”

“Tiểu thư Tô đã học năm ba đại học rồi, có gì mà không biết chứ? Lúc tôi tốt nghiệp cấp ba còn nhỏ hơn cô ấy bây giờ, mà vẫn có thể tự mình đến thành phố xa lạ học đại học. Không có gì là khó khăn cả, không cần nuông chiều quá mức đâu.”

Nghĩ lại thì thấy cũng đúng.

Có lẽ do Tiểu Nhiễm gặp quá ít đàn ông, nên mới nhầm lẫn tình thân với tình yêu.

Cũng nên để em ấy ra ngoài rèn luyện một chút.

Giang Tự quyết định hủy bỏ vé máy bay vừa đặt đến Ý, tiếp tục tập trung xử lý công việc của công ty.

05
“Pằng, pằng, pằng.”

“Perfetto!”

Tôi gật đầu với huấn luyện viên rồi đặt khẩu M1 xuống, xoa nhẹ cổ tay.

Thành tích bắn súng lần này tiến bộ hơn lần trước không ít.

Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc, để đầu óc trống rỗng.

Buổi chiều còn có lớp đấu võ, buổi tối phải về sớm.

Nếu không lại phải chạm mặt ông hàng xóm phiền phức kia.

Vừa bước ra cửa, một người đàn ông châu Á cao lớn đi về phía tôi.

Tôi cúi đầu lảng tránh.

Nhưng người đó lại bước thẳng đến trước mặt tôi rồi dừng lại.

“Xin hỏi, cô có phải là tiểu thư Tô Hân Nhiễm không?”

Giọng nói bằng tiếng phổ thông lưu loát.

“Đúng vậy, anh là…?”

Tôi tò mò ngẩng đầu lên.

Người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest may đo thủ công, ước chừng cao gần mét chín, toàn thân toát lên khí chất áp bức của người đứng đầu.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi và anh ta chạm mắt nhau, cảm giác áp bức ấy lại biến mất.

Đôi mắt của anh lại có màu xanh thẳm.

“Tôi tên là Mạnh Hòa Dụ, là bạn của Giang Tự.”

“Ồ… Chào anh.”

“Giang Tự nói em đi du học một mình bên này, cậu ấy không yên tâm nên nhờ tôi chăm sóc cô một chút.”

“Nơi em đang ở không an toàn lắm. Tôi đã sắp xếp chỗ ở mới cho em, em Tô có muốn chuyển qua không?”

“Em có thể gọi điện cho Giang Tự.”

Mạnh Hòa Dụ ra hiệu mời, chúng tôi cùng vào quán cà phê bên cạnh ngồi.

Anh lấy điện thoại ra gọi.

Sau khi trò chuyện vài câu, anh lịch sự đưa điện thoại cho tôi.

“Tiểu Nhiễm.”

“Ừm.”

“Mạnh Hòa Dụ là người nhà họ Mạnh, có quen biết với nhà họ Giang. Cậu ấy sẽ sắp xếp chỗ ở cho em, mấy chuyện khác cũng có thể hỏi cậu ấy.”

Tôi bình tĩnh lắng nghe giọng nói quen thuộc.

Dường như quay lại những ngày trước khi Giang Tự bắt đầu xa lánh tôi.

Có lẽ vì thời gian, có lẽ vì khoảng cách, hoặc có lẽ vì một năm cai nghiện tình cảm đã có tác dụng.

Tôi không cảm thấy đau lòng như trong Giang Tựợng.

“Được, em biết rồi, cảm ơn anh.”

Bên kia điện thoại ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục nói:

“Nhưng đừng như kẻ mềm yếu bám lấy người ta, phải học cách tự lập, để bản thân có chút tiến bộ, hiểu không?”

“Em biết rồi.”

Tôi cúp máy, đưa điện thoại lại cho Mạnh Hòa Dụ bằng hai tay.

Ngoan ngoãn theo anh lên xe.

Đã là đối tác làm ăn, chắc Giang Tự đã hứa hẹn cho Mạnh Hòa Dụ một lợi ích gì đó.

Ở nước ngoài, vì an toàn của bản thân, tôi sẽ không cứng đầu từ chối sắp xếp này.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner