Quảng cáo tại đây
Trụy Lạc

Chương 171



Tây Kiêu nở nụ cười: “Sao không nhìn anh?”

Chu Vãn không nói chuyện.

 

Trong đầu cô hiện ra hình ảnh ướt át vừa rồi, cùng với những yêu cầu xấu xa của Lục Tây Kiêu, ỷ vào lòng của cô đau không ngừng được voi đòi tiên, dụ dỗ cô nói rất nhiều, làm rất nhiều.

 

Lục Tây Kiêu ngồi xuống mép giường, véo mặt cô: “Đây là em định chơi xấu hả?”

Lúc này Chu Vãn mới mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Không có.

 

“Vậy sao em nhìn cũng không nhìn anh?” Anh giống như đang làm nũng.

 

Chu Vãn đành phải đỏ mặt nhìn anh.

 

“Còn đau không?” Lục Tây Kiêu hỏi.

 

“! ”

Chu Vãn mím môi: “Vẫn ổn.

 

Anh gật gật đầu, nói: “Anh lại đau lắm đấy.

 

“! ”

Lục Tây Kiêu nghiêng người, đưa lưng cho cô xem, tất cả đều là dấu móng tay chằng chịt, Chu Vãn không hề nhớ rõ kiệt tác của chính mình chút nào, cô sửng sốt.

 

“Đây là em làm à?”

“Nếu không thì?” Lục Tây Kiêu nhíu mày: “Sắp cào anh chảy máu rồi.

 

Chu Vãn vừa ngượng ngùng vừa đau lòng.

 

Cô vốn xấu hổ khi nói mấy lời đối với chuyện này, nhưng cảm thấy mình nên cho Lục Tây Kiêu một công bằng, suy nghĩ một chút, cô nói khẽ: “Vậy sau này em sẽ cắt móng tay ngắn một chút, không làm đau anh nữa.

 

Không ngờ phản ứng của cô sẽ là như vậy, Lục Tây Kiêu cũng sửng sốt, lập tức cười rộ lên.

 

Có vẻ anh cảm thấy rất thú vị, cười đến lồng ngực cũng chấn động, nhẹ gật đầu: “Được.

 

Nhìn cô không có tinh thần gì, Lục Tây Kiêu cũng không trêu cô tiếp nữa, sau khi rót cốc nước ấm cho Chu Vãn uống thì để cô tiếp tục nghỉ ngơi.

 

Chu Vãn lại ngủ, sau khi tỉnh lại thì cũng thoải mái hơn chút ít.

 

Cô mặc xong quần áo xuống giường, Lục Tây Kiêu đang ngồi trên ghế sa lon,cầm điện thoại, bộ dạng vô cùng buồn chán.

Nghe được động tĩnh, anh giương mắt: “Dậy rồi à?”

“Ừm.

 

“Đói không?” Lục Tây Kiêu hỏi: “Đặt đồ ăn hay ra ngoài ăn?”

Tuy chân vẫn chưa có sức lực gì, nhưng ở trong nhà cả một ngày, Chu Vãn cũng hơi muốn ra ngoài đi dạo một lát.

 

“Ra ngoài đi.

 

“Được.

 

Lục Tây Kiêu cầm ô, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

 

Vùng này lúc trước chính khu phố cũ, bảy năm sau càng là khu phố cĩ, không có cửa hàng trang hoàng mặt tiền tinh xảo, Lục Tây Kiêu không muốn để Chu Vãn quá mệt mỏi, liền chọn đại một quán ăn.

 

Là một quán ăn nhỏ, nhưng mùi vị khá ngon, cũng khó trách có thể bán được nhiều năm như vậy.Chu Vãn không ăn được bao nhiêu đã để đũa xuống.

 

“No rồi hả?” Lục Tây Kiêu hỏi.

 

“Ừ.

 

“Ăn ít như vậy thôi à?”

“Em cũng không đói quá.

 

” Chu Vãn cười cười, nói: “Ăn no rồi.

 

Có lẽ là ngủ lâu quá, lúc này Chu Vãn vẫn không có tinh thần, sau khi cơm nước xong, Lục Tây Kiêu không kéo cô về nhà ngay, định đi dạo một vòng bên ngoài một chút.

 

Hai bên đường đều là cây hoa anh đào.

 

Hoa anh đào nở, vừa mới mưa, trên mặt đất đều là cánh hoa đào xinh đẹp.

 

Thời kỳ ra hoa của hoa anh đào thật sự ngắn đến đáng thương, có lẽ hết trận mưa xuân này, cây hoa anh đào cũng chết rồi.

 

May mà bọn họ nhìn được cây hoa anh đào cuối cùng.

 

Bất tri bất giác, lại đi tới quán game.

 

Chu Vãn dừng bước, nhìn sang.

 

Lục Tây Kiêu cũng nhìn theo ánh mắt của cô: “Vào chơi một lát nhé?”

Chu Vãn gật đầu.

 

Không ngờ quán game này vẫn còn.

 

Đã trang hoàng lại, không giống với dáng vẻ trong trí nhớ của Chu Vãn, cô cũng không nhận ra cô gái đứng ở quầy.

 

Cô gái nhìn thấy hai người đi vào, lập tức hỏi có muốn làm thẻ không.

 

“Trước kia bọn chị đã từng làm một tấm thẻ.

 

” Chu Vãn nói: “Nhưng đã là bảy năm trước rồi, không biết còn có thể tra được không.

 

“Bảy năm, lâu như vậy à, về sau quán này được mua đi bán lại, thay đổi ông chủ, tuy trước kia đều nhập thông tin vào, nhưng em cũng không chắc của anh chị lâu như vậy rồi còn ở đó hay không.

 

Cô gái nói: “Chị đọc số điện thoại cho em đi, em tra thêm xem.

 

Chu Vãn đọc số điện thoại di động của Lục Tây Kiêu.

 

Cô gái nhập vào máy tính, nhấn nút Enter: “Vẫn còn! Bên trong vẫn còn thừa hơn một trăm tệ, như vậy đi, em làm cho hai người một tấm thẻ trò chơi nhé.

 

 

Chu Vãn gật đầu, nói cảm ơn cùng cô ấy.

 

———

Trong quán game không có quá nhiều người, phần lớn đêu là học sinh mặc đồng phục.

 

Người như Lục Tây Kiêu bất kể ở tuổi nào cũng rất hấp dẫn, vừa đi vào đã thu hút ánh mắt của mọi người.

 

Từ sau khi Chu Vãn không làm ở chỗ này, Lục Tây Kiêu chỉ ghé vào đây một lần, đêm Giáng sinh, ở đây suốt đêm, thắng một cái xe đạp.

 

“Muốn chơi cái gì?”

Chu Vãn nhìn một vòng, khi nhìn thấy máy ném bóng rổ thì nhớ lại lúc trước Lục Tây Kiêu đánh bóng rổ rất khá, cô chỉ tay qua: “Cái kia đi.

 

Là máy ném bóng rổ hai người, bọn họ quẹt thẻ, máy móc hoạt động, từng quả bóng màu cam lăn đến trong tay.

 

Chu Vãn chỉ chơi mấy cái đã cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa tỉ lệ chính xác cũng rất thấp, dứt khoát ngồi nghỉ ngơi ở một bên, nhìn Lục Tây Kiêu đánh.

 

Lúc không làm việc anh ăn mặc rất thoải mái, áo trắng quần đen, giữa lông mày vẫn phấn chấn như vậy, giống như chưa từng thay đổi.

 

Vẫn là Lục Tây Kiêu trước kia.

 

Chu Vãn không nhịn được lấy điện thoại ra, chụp cho anh một tấm.

 

Lúc đếm ngược vừa hết, Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn qua, nhíu mày: “Chụp lén anh à?”

Chu Vãn vốn không có cảm giác là mình đang chụp lén, bị anh hỏi như vậy lại thấy mất tự nhiên, hơi chột dạ cất điện thoại đi, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

 

“Bây giờ anh là bạn trai của em mà, em có thể chụp tự nhiên.

 

Anh nói xong thì lấy điện thoại ra, mở camera trước, giơ lên.

 

Chu Vãn nhìn hai người trong màn hình thì sửng sốt, rồi sau đó lộ ra một nụ cười nhẹ.

 

Lục Tây Kiêu chụp xong, định dạng hình ảnh.

 

Anh cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, cúi đầu hỏi: “Đây là lần thứ hai chúng ta chụp ảnh chung nhỉ?”

Lần đầu tiên là ở máy chụp ảnh purikura.

 

Động tác của Chu Vãn khựng lại, không biết nghĩ đến thứ gì đó, cô mím môi, không lên tiếng.

 

Hai người lại chơi thêm một lát rồi rời đi.

 

Trong không khí mang theo độ ẩm rất cao, Lục Tây Kiêu nắm tay Chu Vãn quay về nhà.

 

———

Về đến nhà, Chu Vãn tắm rửa xong thì nằm dài trên giường.

 

Xin nghỉ ba ngày, ngày mai sẽ phải về thành phố B rồi, trước khi ngủ Chu Vãn có thói quen xem group chat có nhiệm vụ mới hay không, sau khi kiểm tra xong, cô cực kỳ buồn chán mở vòng bạn bè.

 

Chu Vãn không thích đăng, cũng rất ít khi xem vòng bạn bè.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner