Trụy Lạc

Chương 193



Giọng nói kia rõ ràng không còn quen thuộc nữa, nhưng lại in sâu vào tầng đáy ký ức của cô, thế cho nên trong khoảnh khắc bà ta mở lời, trong đầu Chu Vãn tuôn ra rất nhiều hồi ức tồi tệ.

 

Đầu ngón tay cô không khống chế được mà co quắp lại, sống lưng đau xót.

 

Giọng nói này tựa như một cơn ác mộng, thoáng chốc khiến toàn thân cô toát ra mồ hôi lạnh.

 

Giọng của Chu Vãn lạnh lẽo: “Bà tìm tôi có việc gì?”

 

“Mấy năm nay mẹ vẫn luôn tìm con.” Quách Tương Lăng nói.

 

“Bà không phải mẹ tôi.”

 

Chu Vãn bình tĩnh nói: “Ngay từ đầu, là bà bảo tôi đừng gọi bà là mẹ nữa, bà đã quên rồi sao?”

 

Không đợi bà ta nói tiếp, Chu Vãn tiếp tục nói: “Hai chúng ta đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, bà đừng đến làm phiền tôi nữa.”

 

Đã rất lâu rồi Chu Vãn chưa nói những lời nặng nề như vậy với người khác.

 

Nặng đến mức như có một tảng đá rơi xuống trái tim cô, nặng trĩu, không ngừng chìm xuồng dưới.

 

Nói xong, Chu Vãn trực tiếp cúp điện thoại, kéo dãy số kia vào danh sách đen.

 

Làm xong, cả người cô như bị kiệt sức, ngã ngồi ở trên giường.

 

Lúc Lục Tây Kiêu đi vào vừa hay nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của cô, rõ ràng vừa rồi vẫn còn rất tốt, anh nhíu mày, đi tới: “Sao vậy em?”

 

Chu Vãn chậm rãi ngước mắt lên, nhìn anh.

 

Cứ nhìn như vậy một lúc lâu, cho đến khi Lục Tây Kiêu trở nên rõ ràng, thực sự đứng ở trước mặt cô, Chu Vãn mới bị kéo trở lại hiện thực một lần nữa, trái tim cũng ổn định lại đôi chút.

 

Cô vô thức lắc đầu: “Không có gì.”

 

Bộ dáng của cô như thế rõ ràng không phải là “không có gì”.

 

Lục Tây Kiêu hiểu rõ Chu Vãn, từ khi còn đi học đã như vậy rồi, bản thân gặp phải chuyện gì cũng quen giấu giếm, từ trước đến nay chưa từng ỷ lại vào người khác.

 

Nếu không lúc trước bọn họ cũng sẽ không đi đến bước ấy.

 

Tật xấu này không dễ thay đổi như vậy.

 

Tuy Lục Tây Kiêu không thích cô thế này, nhưng cũng nguyện ý cho cô đủ thời gian để từ từ thay đổi, từ từ làm quen, từ từ học cách ỷ lại vào anh.

 

“Ừm.”

 

Yết hầu Lục Tây Kiêu chuyển động, nhẹ nhàng xoa đầu Chu Vãn.

 

Câu nói “không sao thì tốt” còn chưa nói ra, Chu Vãn bỗng giơ tay, níu chặt cổ tay của anh lại.

 

Lục Tây Kiêu ngẩn người.

 

Hốc mắt của Chu Vãn chậm rãi đỏ lên.

 

Cô cảm thấy khó có thể mở miệng, sinh ra một loại cảm xúc vừa tự trách áy náy vừa xấu hổ vô cùng vi diệu, nhưng vẫn cố kìm nén, há miệng, giọng nói nghẹn lại, khó khăn nói ra từng chữ một.

 

“Vừa nãy, Quách Tương Lăng đã gọi điện thoại cho em.”

 

Cô khẽ cau mày, rõ ràng là đã bị dọa sợ, giọng nói có vẻ run rẩy, vành mắt càng ngày càng đỏ: “Sao đột nhiên bà ta lại muốn đến tìm em, Lục Tây Kiêu… Em sợ…”

Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, Lục Tây Kiêu cũng hiểu được, Chu Vãn đã thay đổi bao nhiêu.

 

Cho dù là khó nói, nhưng cuối cùng cô cũng nguyện ý nói với anh, ỷ lại vào anh.

 

Cô cũng đang rất nỗ lực để thay đổi, muốn bù đắp cho những tiếc nuối của bọn họ trong quá khứ.

 

Mũi Lục Tây Kiêu đau xót, ôm Chu Vãn vào lòng.

 

“Đừng sợ, Vãn Vãn.” Anh thấp giọng dỗ dành, nói: “Bà ta không thể làm gì đâu, nếu bà ta muốn làm gì thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta.”

 

Trong giọng nói của anh, trái tim đang treo lơ lửng của Chu Vãn dần dần được buông xuống.

 

Quách Tương Lăng là một bóng ma rất lớn với cô.

 

Những ký ức tồi tệ lúc nhỏ của cô đều là bắt nguồn từ Quách Tương Lăng, bao gồm cả sự tối tăm, ích kỷ của cô đều là bởi vì Quách Tương Lăng khơi gợi ra.

 

Khi còn bé Chu Vãn phải sống khốn khó đều là vì bà ta.

 

Thế cho nên cách nhiều năm như vậy, nghe thấy giọng nói của bà ta một lần nữa, khoảnh khắc ấy, phản ứng đầu tiên của Chu Vãn chính là sợ hãi và bất an, sợ cuộc sống hiện tại của bản thân lại bị xáo trộn một lần nữa.

 

Cho đến khi nghe thấy những lời của Lục Tây Kiêu, cô mới chợt phản ứng lại, bây giờ bọn họ đã trưởng thành rồi, tác động bên ngoài do người khác tạo ra đã không thể ngăn cản bọn họ nữa.

 

Quách Tương Lăng chỉ là một người phụ nữ trung niên, không có bản lĩnh gì lớn, cũng không làm ra được chuyện gì trái với lẽ thường.

 

Lục Tây Kiêu vỗ nhẹ lên bả vai cô, cúi người xuống, nhìn vào mắt cô ở khoảng cách gần, ánh mắt anh nghiêm túc chăm chú, nói với cô từng chữ một: “Đừng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì, đều có anh gánh vác.”

 

Chu Vãn hít mũi một cái, gật đầu.

 

Anh đứng, cô ngồi, Chu Vãn tựa mặt vào trong lòng ng.ực của anh, tâm trạng vẫn hơi tệ, qua một lát rồi nói: “Xin lỗi.”

 

Lục Tây Kiêu cười: “Xin lỗi cái gì?”

 

“Lúc nào cũng khiến anh phiền lòng vì chuyện của em.”

 

“Vãn Vãn, em nguyện ý nói với anh chuyện của em, anh rất vui.” Lục Tây Kiêu nói.

 

Chu Vãn nhấp môi, ngẩng đầu tiến đến hôn lên môi anh: “Sau này em sẽ không giấu giếm anh nữa.”

 

———

 

Hai ngày cuối tuần, Chu Vãn đều bận rộn chuẩn bị cho vòng thi đấu tiếp theo, không có thời gian để nghĩ đến chuyện của Quách Tương Lăng, sau khi kéo bà ta vào danh sách đen, bà ta cũng không còn cách nào đến làm phiền nữa.

 

Cho đến buổi chiều thứ ba, Chu Vãn lại nhận được vài tin nhắn.

 

Số điện thoại di động đã thay đổi.

 

[Vãn Vãn, nhiều năm như vậy không gặp, khi nào con rảnh, mẹ muốn gặp con một lần, cũng muốn nói lời xin lỗi với con, lúc trước mẹ bị tiền mê muội, đã làm rất nhiều chuyện tổn thương con, những năm nay mẹ vẫn luôn hối hận, mẹ cũng già rồi, bên cạnh không còn ai, ban đêm nhớ tới chuyện trước kia lúc nào cũng không nhịn được muốn khóc.]

 

[Vãn Vãn, chắc giờ con đang làm việc ở thành phố B nhỉ, mẹ thấy video phỏng vấn của con trên mạng, dưới bình luận có rất nhiều người khen con đó, từ nhỏ thành tích của con đã rất tốt, mẹ đã sớm biết con lớn lên nhất định sẽ có tiền đồ.]

 

[Đợi qua một thời gian nữa, mẹ rảnh một chút, để dành ít tiền bắt xe đến thành phố B tìm con.]

 

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, đầu ngón tay Chu Vãn khựng lại, cảm giác buồn nôn lại dâng lên.

 

Cô cắn răng, buộc bản thân tỉnh táo lại lần nữa.

 

Cô không muốn gặp lại Quách Tương Lăng một chút nào.

 

Bọn họ đã cắt đứt quan hệ từ lâu, tình cảm mẹ con năm đó đã hết sạch, không còn gì nữa, lẽ ra nên an phận phần mình, không can thiệp lẫn nhau.

 

Nếu như bà ta thực sự đến thành phố B, với tính cách mặt dày mày dạn của bà ta, Chu Vãn khó có thể tưởng tượng được bà ta sẽ làm ra những chuyện gì.

 

Nếu chỉ có một mình cô thì không sao, nhưng giờ cô còn có Lục Tây Kiêu, cô không muốn khi người khác nhìn Lục Tây Kiêu còn mang theo thành kiến.

 

“Vãn Vãn.”

 

Quý Thanh Khiết đi tới vỗ vỗ bả vai cô: “Cậu không sao chứ, sao sắc mặt cậu kém thế?”

 

Chu Vãn hoàn hồn, cười lắc đầu: “Mình không sao.”

 

Quý Thanh Khiết nhìn sắc mặt của cô, vẫn không yên tâm: “Có phải là do thời gian thi đấu quá gấp nên mệt không? Dù sao thì buổi chiều cũng không có phỏng vấn, nếu không thì cậu nói với chủ biên một tiếng về nghỉ ngơi trước đi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner