Lại cảm thấy bản thân quá đáng, khi Thẩm Tận Ngôn kè kè bên cạnh thì đẩy cậu ta ra, nhưng khi cậu ta
thực sự đi rồi thì lại không nỡ.
Tôi đổ người lên ghế: “Dù không nỡ cũng phải nỡ thôi, chẳng lẽ lại bẻ cong người ta sao?”
Thật là đau đầu.
10
Đoạn Lâm và Lục Trưởng Trạch đã về từ lâu nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Thẩm Tận Ngôn đâu.
Khỉ thật! Tại sao tôi đã như thế này rồi mà trong đầu vẫn toàn là Thẩm Tận Ngôn?
Tôi không chút cảm xúc mà nghĩ ngợi, tất cả là do sự tồn tại của cậu ta quá mạnh mẽ, chuyện này không
thể trách tôi được.
Đoạn Lâm lướt thấy một video ngắn, lại bắt đầu diễn kịch:
“Mẹ ơi! Con yêu anh ấy! Anh ấy đã nấu cháo cho con, con cảm thấy cuối cùng cũng có cảm giác như một
gia đình!”
“Nhưng bây giờ, con chỉ thấy ngột ngạt với cái gia đình này thôi.”
Cậu ta còn bắt chước mấy động tác kinh điển của Cô Vân lúc phát điên.
Xàm xí một hồi, Đoạn Lâm lại quay sang nhìn Lục Trưởng Trạch bằng ánh mắt đắm đuối: “A Trạch, mẹ anh
không cho chúng ta bên nhau, hay là chúng ta bỏ trốn đi!”
Nói xong, cả người liền nhào vào lòng của Lục Trưởng Trạch.
Tôi đứng bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Ngay cả cậu bạn vừa bước vào phòng để gửi tài liệu cũng đứng hình: “Khoan đã, Đoạn Lâm, cậu và lớp
trưởng đang hẹn hò à? Chuyện vui như thế này sao không báo cho anh em biết vậy?”
Nghe vậy, Đoạn Lâm lập tức bật ra khỏi người Lục Trưởng Trạch: “Cái gì mà chúng tôi đang hẹn hò chứ?
Còn chuyện vui nữa?!”
Người bạn kia chỉ chỉ hai người họ: “Hai người không phải đang hẹn hò à? Vậy tại sao suốt ngày dính lấy
nhau, ôm ôm ấp ấp thế kia? Đàn ông thẳng có thể làm mấy chuyện này sao?”
“Hơn nữa, cả lớp đều ngầm hiểu hai người là một cặp rồi, cậu cứ la lối om sòm như vậy, có lớp trưởng bên
cạnh trông chừng cậu, chúng tôi mới yên tâm đấy.”Đoạn Lâm giơ hai tay ra trước mặt, làm một dấu chéo thật lớn:
“Không, bọn tôi là trai thẳng chính hiệu! Chỉ có những người thẳng thực sự mới không sợ cong mà có thể
thoải mái như thế!”
Người bạn kia sững sờ trước lời giải thích này: “Thật không đấy?”
Đoạn Lâm quả quyết gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Người bạn cầm tài liệu, mang theo ba thế giới quan sụp đổ rời khỏi phòng 304.
Tôi nhìn sang Lục Trưởng Trạch với ánh mắt đầy phức tạp. Đoạn Lâm, cậu chắc chắn là trưởng phòng
chúng ta là trai thẳng chứ?
Sau khi diễn mệt, Đoạn Lâm uống một ngụm nước rồi nói: “Anh Thẩm đi đâu rồi nhỉ? Sao lâu thế vẫn chưa
về?”
Câu này rõ ràng là hỏi tôi.
“Tôi cũng không biết.”
“Gì chứ? Cậu mà không biết à? Bình thường không phải anh Thẩm đi đâu cũng báo cáo với cậu sao?”
Tôi cau mày: “Cậu ấy khi nào thì đi đâu cũng báo với tôi?”
Đoạn Lâm bắt đầu đếm trên đầu ngón tay: “Lần trước đi làm thẻ ngân hàng nè.”
“Còn lần cậu bị ốm, anh ấy đi mua thuốc cũng đánh thức cậu dậy, kết quả là cậu nổi cơn ngái ngủ, đấm cậu
ấy một phát.”
“Mặc dù không nhiều, nhưng phần lớn là do hai cậu luôn đi chung với nhau đấy nhé!”
Nói xong, cậu ta lại bắt đầu cười gian xảo.
Ngay giây tiếp theo, cửa phòng ký túc xá bị đẩy ra.
“Ê? Anh Thẩm, sao anh về trễ vậy? Woa…!”
Tôi nhìn qua phía sau Đoạn Lâm.
Thẩm Tận Ngôn xách theo cả đống túi lớn túi nhỏ bước vào.
“Bác bảo vệ nói đồ bên ngoài không được mang vào, tôi đành phải tự tay xách lên.”
Đoạn Lâm vội vàng chạy đến giúp dỡ đồ xuống.Cậu ta sờ sờ đầu: “Anh Thẩm, sao lại mua nhiều đồ ăn vậy?”
Thẩm Tận Ngôn nhìn chằm chằm vào tôi: “Bữa khuya hôm nay.”
Đoạn Lâm cười thấu hiểu, bắt đầu nháy mắt ra hiệu: “Thì ra tất cả đều nhờ phúc của anh Nhiêu.”
Cậu ấy ghé sát vào tôi: “Anh Nhiêu, hôm nay tôi sai rồi, anh đừng giận nữa nhé?”
Từ xa đã thấy Đoạn Lâm dựng thẳng tai lên hóng chuyện, tôi liền cho Thẩm Tận Ngôn một lối thoát: “Khụ,
tôi có giận đâu.”
Đôi mắt của Thẩm Tận Ngôn lập tức sáng lên: “Vậy tôi và cậu vẫn là bạn tốt số một thế giới!”
Tôi mấp máy môi, cuối cùng cũng không nỡ làm Thẩm Tận Ngôn mất mặt.
Đoạn Lâm nghe xong thì cũng hiểu bảy tám phần: “Đệch, hóa ra là anh Thẩm chọc giận Trần Tiểu Nhiêu!
Còn mua nhiều đồ thế này, anh Thẩm, anh thật sự đừng yêu quá đà nữa.”
Cậu ta xé một gói khoai tây chiên rồi tiếp tục nói: “Bao giờ hai người công khai thế? Lúc đó tôi sẽ tặng một
phong bao lì xì thật lớn cho hai người!”
Tôi nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Tận Ngôn thay đổi ngay lập tức.
Trong lòng tôi cũng cảm thấy khó chịu như bị đầy hơi, nhanh chóng mở miệng trước cậu ấy: “Đoạn Lâm,
cậu đừng nói bừa.”
Giọng nói có chút lớn, Đoạn Lâm nhét đầy đồ ăn trong miệng, kinh ngạc quay đầu lại: “Không phải chứ,
Trần Tiểu Nhiêu, cậu kích động thế làm gì? Tôi chỉ đùa thôi mà.”
Sắc mặt của Thẩm Tận Ngôn càng nhíu chặt hơn: “Chỉ là đùa?”
Đoạn Lâm lúng búng: “Đúng vậy, mọi người đều là trai thẳng, chẳng lẽ chỉ nói vài câu mà thành cong được
sao? Hơn nữa bình thường bọn tôi vẫn hay đùa kiểu này mà.”
Câu nói này khiến ngay cả Lục Trưởng Trạch cũng tối sầm mặt.
Cậu ấy kéo Đoạn Lâm sang một bên, cầm lấy một cái hamburger: “Ăn đi, đừng nói nữa.”