Quảng cáo tại đây
Uống Nhầm Ánh Mắt

Chương 7



11
Dạo này cả tôi và Thẩm Tận Ngôn đều giữ một khoảng cách khá hợp lý.
Tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng rõ ràng, Thẩm Tận Ngôn lại bắt đầu có dấu hiệu cáu bẳn.
Hôm nay tôi lại từ chối lời mời đi học cùng cậu ta.
Buổi chiều, tôi rủ Dư Chu ra quán net chơi game, vừa thư giãn vừa leo rank.
Đến ván thứ hai, tôi match với một ID trông rất quen.
Vừa bấm vào xem, quả nhiên là Thẩm Tận Ngôn.
Tôi nhíu mày, chắc chắn cậu ta cũng nhận ra tôi.
Nhưng cậu ta không nói gì. Tôi còn tưởng trận này sẽ thuận lợi.
Không ngờ rằng, rừng bên kia—chính là Thẩm Tận Ngôn—lại săn Dư Chu ngay khi cậu ấy đang farm
đường biên.
Từ đó, cứ mỗi lần Dư Chu chạm mặt Thẩm Tận Ngôn là lại lên bảng đếm số. Đến mức đồng đội cũng không
nhịn được phải bật mic:
“Ơ ông anh, ông chọc gì rừng bên kia à? Sao nó nhắm vào ông dữ vậy?”
Dư Chu cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ai cũng biết trình cậu ấy không tệ, nhưng khổ nỗi, rừng đối phương quá mạnh.
Cuối cùng, khi nhà chính bị đẩy nổ tung, tôi không nhịn nổi nữa, lập tức thoát game. (Đoạn này tui ko chơi
game nên không rõ dịch v có đúng không nữa)Chưa kịp gõ tin nhắn, bên kia đã gửi trước:
“Tớ sai rồi.”
Chỉ ba chữ đơn giản, nhưng tôi lại cảm nhận được ẩn ý phía sau—kiểu như “biết sai nhưng không sửa
đâu.”
Trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt ngông nghênh của cậu ta khi nói câu này.
Tôi bật cười bất đắc dĩ. Cái tên không biết xấu hổ này.
Dư Chu ngó qua, cười ngại ngùng: “Xin lỗi nha, không giúp cậu lên sao, còn làm cậu rớt rank nữa.”
Tin nhắn của Thẩm Tận Ngôn tiếp tục gửi tới. Tôi tắt màn hình.
“Không sao, trận này không rớt sao.”
Về đến ký túc xá, tôi mò mẫm bật công tắc đèn.
Vừa nhấn nút, giây tiếp theo, tôi suýt đứng tim—
Thẩm Tận Ngôn đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tôi giật bắn người.
Trên mặt cậu ta thoáng qua một nụ cười, nhưng rất nhanh đã thu lại.
???
Không biết nghĩ gì, Thẩm Tận Ngôn lẩm bẩm: “Tớ bảo cậu tránh xa thằng đó ra, sao cậu không chịu nghe?”
Cậu ta đi qua đi lại, sắc mặt khó chịu: “Tớ nói rồi, bọn trai gay đó không sạch sẽ, lỡ có bệnh gì thì sao—”
Tôi cắt ngang: “Cậu yên tâm, tớ sẽ giữ khoảng cách với cậu. Nếu có bệnh, cũng không lây sang cậu được
đâu.”
Thẩm Tận Ngôn hoảng lên: “Không phải! Tớ không có ý đó!”
Tôi thở ra, bình tĩnh nhìn cậu ta: “Thẩm Tận Ngôn, tớ chính là trai gay mà cậu nói ghê tởm đó.”
Cậu ta sững sờ.
Tôi thở dài.
Rốt cuộc cũng đến bước này. Thẩm Tận Ngôn như bị đứng hình, mãi không nói gì.
Lúc Đoạn Lâm và Lục Trường Trạch về tới cửa, bầu không khí trong phòng đột ngột đông cứng.
Đoạn Lâm thì thầm với Lục Trường Trạch: “Cái không khí này, có mùi bất ổn.”
Lục Trường Trạch liếc qua một cái, vỗ đầu Đoạn Lâm: “Đi đứng cho đàng hoàng đi.”
Tối hôm đó, hiếm khi thấy Thẩm Tận Ngôn tắm xong không đi đâu mà leo thẳng lên giường.
Tôi nằm trên giường, khó khăn nặn ra một nụ cười.
Đấy, biết sự thật rồi, cậu ta chắc chắn thấy ghê tởm tôi.
Cũng tốt thôi, ai đi đường nấy.
Nhưng mà… có khi nào cậu ta ghê đến mức không muốn làm bạn với tôi nữa không?
Đúng như tôi đoán, Thẩm Tận Ngôn không còn dính lấy tôi nữa.
Ngay cả khi ở trong phòng ký túc, hai đứa cũng không nói với nhau câu nào.
Thỉnh thoảng vô tình chạm mắt, cậu ta cũng lảng tránh ngay.
Đến mức Đoạn Lâm—tên đầu óc đơn giản nhất hội—cũng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không hỏi
thẳng.
Không khí trong ký túc xá mất đi sự nhộn nhạo thường ngày, bốn người đều im lặng hơn hẳn.
Sắp đến Quốc khánh.
Mẹ tôi gửi hai vé máy bay đi nghỉ dưỡng ở khách sạn suối nước nóng, bảo tôi đi thư giãn.
Phải công nhận, cái sự thư giãn này đến rất đúng lúc.
“Đoạn Lâm, Quốc khánh cậu có kế hoạch gì chưa?”
Nếu chưa thì đi suối nước nóng chung cho vui.
“Á, tôi hẹn với Lục cẩu rồi. Hay là cậu rủ Thẩm ca đi?”
Cậu ta chỉ chỉ Thẩm Tận Ngôn, người vừa từ phòng tắm bước ra.
Tôi lập tức ho khan, lái chủ đề sang hướng khác.
Đùa à? Từ sau khi biết tôi là gay, Thẩm Tận Ngôn coi tôi như vô hình luôn. Lúc này mà rủ cậu ta đi suối nước nóng, chẳng khác nào tự rước nhục.
Cuối cùng, tôi quyết định rủ Dư Chu.
Dù gì cũng tiện, lúc ngâm nước nóng có thể tranh thủ chơi vài trận game, nhờ cậu ấy kéo lên rank cao thủ.
Mấy ngày Quốc khánh cũng không có nhiều tiết học, đi vài hôm chắc cũng không cần mang nhiều đồ.
Tôi kéo vali từ dưới giường ra, vừa hay thấy Thẩm Tận Ngôn đang nhắn tin gì đó trên điện thoại, mặt còn
hơi đỏ.
???
Cậu ta phát hiện tôi nhìn, lập tức quay đi, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Nói không buồn là nói dối. Nhưng mà, tôi càng muốn đấm cho cái thằng chó này một cái.
Giờ nhìn thấy tôi cũng phải né hả? Được lắm, Thẩm Tận Ngôn!
Tôi không biểu cảm gì, thu dọn quần áo, kéo vali bắt taxi ra sân bay.
Đến nơi, tôi vừa định giơ điện thoại lên chụp hình.
Dư Chu thấy vậy hỏi: “Tiểu Nhiêu, cậu chụp gì đấy?”
Tôi cười hì hì: “Tôi đi đâu cũng thích chụp ảnh up story.”
Dư Chu nhướng mày: “Vậy tiện thể chụp chung một tấm, tôi khỏi phải chụp nữa.”
Mơ màng chụp xong, tôi định đăng lên story, nhưng trước đó—
Tôi thẳng tay chặn Thẩm Tận Ngôn khỏi danh sách hiển thị.
Hừ, cậu cứ ôm cái tư tưởng thẳng nam của cậu mà sống cả đời đi!


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner