Không cam lòng, ta lục soát kỹ càng giường của nàng, mong tìm thấy chút dấu tích giữa những kẽ giường.
Và rồi, ta bất ngờ phát hiện trên cột giường có khắc chữ.
Không chỉ trên cột giường, mà dưới tấm ván giường, bên dưới mặt bàn, trong tủ quần áo… ở khắp nơi đều
có dấu tích chữ khắc.
Là chữ tiếng Anh.
Càng đọc, ta càng hoảng hốt. Khi đọc đến dòng cuối cùng, lưỡi ta gần như tê cứng.
Nàng ấy viết:
“Ta không biết ai sẽ là người xuyên đến đây tiếp theo, cũng không biết liệu có ai khác nữa không. Ta viết lại
tất cả những gì mình đã trải qua, hy vọng ngươi sẽ mau chạy trốn.
Đừng dại dột khoe khoang kiến thức của mình, người cổ đại không ngu ngốc như ngươi tưởng!
Ta xuyên thành một thứ nữ không được sủng ái, vì chép lại bài thơ Tương Tiến Tửu mà được hoàng đế để
mắt đến. Ta ngây thơ nghĩ rằng có thể một bước lên mây, vội vàng chép rất nhiều thi từ làm của riêng.
Hoàng đế tán thưởng tài hoa của ta, đối xử với ta rất tốt. Ta yêu hắn—thật ngu xuẩn biết bao…
Sau khi mang thai, ta nói cho hoàng đế biết thân phận của mình. Hắn hỏi ta: ngoài chép thơ ra, ta còn biết
gì khác không?
Để tranh sủng, để làm hoàng hậu, ta kể hết những gì mình biết. Hắn cũng rất coi trọng, sai vô số thợ thủ
công cùng ta nghiên cứu. Nhưng ta chỉ là sinh viên chuyên Anh, đâu có hiểu chế tạo thuốc súng? Ta chỉ biết
sơ sơ, đến cả thành phần cụ thể còn không nhớ rõ!
Hoàng đế dần mất kiên nhẫn với ta. Nhưng ta vẫn ngu ngốc nghĩ rằng có thể dùng thêm nhiều thứ mới lạ để
lấy lòng hắn.
Cuối cùng, có một ngày, hắn hoàn toàn chán ghét ta.
Hắn xé nát tiểu thuyết ta viết, bóp cổ ta, suýt nữa giết chết ta.
Hắn nói: hắn không hứng thú với mấy thứ như trà sữa, gà rán, tiểu thuyết! Những thứ đó đều ngu xuẩn đến
cực điểm!
Hắn muốn súng, muốn đại bác, muốn thuốc súng, muốn giống cây lương thực cải tiến, muốn bản vẽ tàu
chiến và máy bay.
Hắn muốn chinh phục thiên hạ, được vạn người kính ngưỡng, trở thành thiên cổ nhất đế, vĩnh viễn được
ghi vào sử sách.
Hắn muốn khai sáng thời đại, thay đổi cục diện thế giới…
Ta sợ đến chết khiếp. Nhưng mặc ta cầu xin thế nào, hắn cũng không tha cho ta.
Hắn sai người tra tấn ta, ép ta nhớ lại tất cả kiến thức có thể.
Mười đầu móng tay của ta bị nhổ sạch.
Ta không hiểu tại sao lại thành ra thế này!
Ta còn đang mang thai đứa con của hắn cơ mà!
Sau này, ngay cả đứa bé cũng không giữ được…
Ta gần như móc sạch trí nhớ của mình để cung phụng hắn, nhưng hắn vẫn không hài lòng.
Hắn thích vừa đánh ta vừa châm chọc ta, hỏi rằng ta có phải rất thích cảm giác đùa giỡn hoàng đế hay
không?
Hắn hỏi ta lúc khoe khoang những bài thơ đạo nhái, có thấy đắc ý lắm không?
Mỗi khi ta nói ra một chút thứ hắn cần, hắn lại mang gà rán và trà sữa đến, ép ta ăn thật nhiều, còn cười hỏi
ta có hài lòng với phần thưởng này không.
Ta cảm thấy mình điên rồi…
Nhiều khi ta không còn nhớ mình vừa làm gì.
Lúc còn tỉnh táo, ta để lại những lời này cho ngươi, viết bằng tiếng Anh.
Ngươi chắc hẳn đọc hiểu được đôi chút chứ?
Mau chạy đi, chạy đi, chạy đi!”
17
Ta đứng chết lặng, hồi lâu không nhúc nhích, mắt đăm đăm nhìn câu thơ đẫm máu trên tường.
“Do not go gentle into that good night…” (Chớ đi vào cõi chết trong lặng lẽ…)
Lúc nàng ấy khắc dòng thơ này, có phải đã hoàn toàn phát điên?
Ta như bừng tỉnh từ cơn mộng, vội vã rời khỏi lãnh cung.
Về cung, ta ngã bệnh.
Thái y nói ta bị kinh sợ quá độ, tâm thần bất an, kê thuốc cho ta.
Trì Huyền Nghi đến thăm, nắm lấy tay ta, ánh mắt tràn đầy đau xót.
Nhưng ta chợt nhớ đến lần đầu gặp hắn, trong buổi dạo xuân, khi hắn nhìn thấy ta, trong mắt hắn là sự hân
hoan—giống như ánh mắt của loài sói khi trông thấy miếng mồi ngon.
Hồi tưởng ánh mắt đó, ta rúc vào lòng hắn, im lặng nhắm mắt, hạ quyết tâm bỏ trốn.
Ta không thể hợp tác với hắn.
Hắn không phải nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, kẻ sẽ hối hận sau khi làm tổn thương nữ chính.
Trong mắt hắn, nữ nhân xuyên không thậm chí không được coi là con người.
Có lẽ, hắn giống một người chủ trang trại hơn.
Còn nữ nhân xuyên không chính là con bò sữa, dù chết cũng phải dâng hiến hết sữa và máu thịt cho hắn.
Tham vọng của hắn quá lớn, ta không thể nào thỏa mãn.
Ta phải trốn.
Gần đây sự vụ nhiều, Trì Huyền Nghi chính sự bận rộn, mà bệnh của ta cũng nhanh chóng khỏi hẳn. Hắn
nhiều nhất ba ngày mới đến thăm ta một lần, ta đã nắm rõ quy luật này.
Từ khi vào cung, ta luôn âm thầm quan sát, thực ra hoàng cung cũng không phải là tường đồng vách sắt,
nơi này không canh phòng nghiêm ngặt như ta tưởng. Chỉ cần sắp xếp thỏa đáng, ta hoàn toàn có thể lẻn
ra ngoài.
Thế nhưng kế hoạch chưa kịp bắt đầu đã chết yểu.
Trì Huyền Nghi nửa đêm tiến cung, bắt quả tang ta đang thu dọn hành lý.
Hắn ngồi xuống mép giường ta, lật xem hành lý, cười hỏi:
“Nàng muốn chạy trốn, chỉ mang từng này đồ, e rằng không đủ đâu?”
Điều kỳ lạ là, ta tưởng mình sẽ rất sợ hãi. Trước đây khi bị hắn bắt trong lãnh cung, ta sợ đến suýt ngất.
Nhưng hiện giờ lớp giấy mỏng đã bị đâm thủng, ta lại không còn thấy sợ nữa.
Ta nhẹ nhàng lấy tay nải từ tay hắn, ném sang một bên, lạnh nhạt nói:
“Chỉ cần để sống sót, ngần này đã là đủ.”
Trì Huyền Nghi chẳng những không giận, ngược lại còn nhìn ta với vẻ tán thưởng.
Hắn nói:
“Vân Gian, nàng thông minh hơn Lâm Kiều Kiều nhiều. Nàng ta quá ngu ngốc, mỗi lần ta nói chuyện với kẻ
ngu, đều đau đầu muốn chết.”
À, thì ra cô gái kia tên là Lâm Kiều Kiều.
Một tiểu cô nương hớn hở xuyên không đến đây, tưởng rằng chỉ cần đọc một bài thơ Tướng Tiến Tửu và
làm món gà rán trà sữa, là có thể trở thành nữ chính của thế giới này.
Nàng ta chết rất thảm. Trước lúc chết, vẫn còn nghĩ đến trò chơi chưa kịp hoàn thành.
Đúng vậy, nàng ta ngốc. Nhưng ngốc thì đáng bị hắn giày vò ư? Ngốc thì đáng chết sao?
Ta cụp mắt, nhìn những viên gạch dưới chân.
“Bệ hạ, so với nàng ta, ta càng ngu dốt hơn. Nàng ta ít ra còn biết làm gà rán trà sữa, còn có thể viết thơ ca
tiểu thuyết giúp ngài giải khuây, còn ta thì chẳng biết gì cả.”
Trì Huyền Nghi khẽ cười: “Ta không tin.”
Hắn bước đến trước mặt ta, hai tay ấm nóng nâng cằm ta lên, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Vân Gian, nàng vừa nhìn đã biết là người thông minh. Người càng thông minh, càng biết cách che giấu.”
Hắn cười đầy ẩn ý. “Nghĩ kỹ xem, nàng nên làm thế nào, hửm?”
Trì Huyền Nghi rời đi.
Ta bị giam lỏng, mỗi ngày chỉ được cấp một chút thức ăn.
Tất nhiên, hắn không muốn ta chết, nên vẫn sai thái y định kỳ tới bắt mạch, kê thuốc bổ cho ta.
Mùa đông sắp tới rồi. Nếu hắn không ban than, liệu ta có chết rét hay không?