Tôi đã mua cho cô ấy chiếc kính thông minh mới nhất mà cô ấy hay nhắc đến, phải xếp hàng suốt một đêm mới mua được ngay ngày đầu phát hành.
Thẩm Lan San đeo kính vào, vui sướng không thôi.
Nghiên cứu một lúc lâu, cuối cùng cũng định đi ngủ: “Mệt quá đi mất! Công việc vừa xong là tớ đã mua vé chuyến bay gần nhất, may mà vẫn kịp giáng sinh.”
Cô ấy nhấc chân định đi vào phòng ngủ.
“Khoan đã!” Tôi căng thẳng liếc nhìn tủ quần áo, chặn cô ấy lại, “Bạn thân à, dạo này cậu gầy đi nhiều rồi đấy.”
“Công việc khiến người ta gầy đi ấy mà, nhưng cậu đừng lo cho tớ, đợi tớ thâu tóm xong công ty của Ninh Thu, tớ chia cổ phần cho cậu ha.”
Cô ấy cởi áo khoác, định treo vào tủ.
Tôi vội vàng giữ tay cô ấy lại: “Đưa đây, để tớ treo giúp cậu.”
“Oh, được thôi. Mà sao tớ cứ thấy cậu hơi căng thẳng thế?”
Vì anh trai cậu đang trốn trong tủ quần áo đấy!
Đường đường là tổng tài nhà họ Thẩm, mà giờ lại phải chui vào cái tủ nhỏ xíu trong phòng tôi!
Tôi giúp Thẩm Lan San treo áo khoác, cô ấy lại định mở cửa tủ.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang hành động của cô ấy.
Cả hai đồng loạt quay sang nhìn cửa.
Khuya thế này, còn ai đến nữa?
Đây là ký túc xá sinh viên, thường không có người ngoài, nên cửa cũng không có mắt mèo.
Tôi mở cửa ra.
Ninh Thu đứng bên ngoài, ôm theo quà và hoa hồng.
Thẩm Lan San trợn mắt: “Đồ âm h ồ n không tan, lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Ninh Thu không để ý đến cô ấy, chỉ nhìn tôi nói: “Giáng sinh vui vẻ, Ninh Ninh, đây là quà cho em.”
Anh ta lấy ra một con gấu bông, cẩn thận quan sát phản ứng của tôi.
Đó là món đồ tôi từng rất thích.
Mỗi năm chỉ bán một số lượng giới hạn vào dịp giáng sinh, giá không đắt nhưng cực kỳ khó mua.
Tôi biết Ninh Thu quen với nhà thiết kế của nó.
Nhưng, anh ta chưa từng tặng tôi.
Ngược lại, sau khi Tiểu Thu xuất hiện, anh ta đã tặng cô ta một con.
“Em từng rất thích nó. Bây giờ… còn thích không?”
Ninh Thu dè dặt hỏi.
Tôi trả lời: “Hết thích từ lâu rồi.”
Anh ta sững sờ: “Không thích cũng không sao, em cứ giữ lấy đi, biết đâu một ngày nào đó lại thích lại.”
“Không thể nào.” Tôi đẩy anh ta ra ngoài, “Mang cả hoa đi luôn đi, nơi này không hoan nghênh anh.”
“Ninh Ninh, anh biết chuyện bạn trai là em nói dối để chọc tức anh.”
“Gì cơ?”
“Em cố ý nói mình có bạn trai để chọc giận anh. Anh hiểu cả rồi.”
Thật nực cười.
Anh ta lấy đâu ra tự tin vậy?
Nghe thấy câu này, người trong tủ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Thẩm Độ chủ động bước ra từ phòng ngủ, khó chịu nói: “Anh đang nói ai là giả vậy? Anh Ninh, xin anh tự trọng, đừng quấy rầy bạn gái tôi nữa!”
Lúc này, không chỉ Ninh Thu sửng sốt.
Ngay cả Thẩm Lan San cũng trợn tròn mắt.
19
Mười phút sau.
Hai người đàn ông lần lượt rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và Thẩm Lan San.
Hai chúng tôi nhìn nhau.
Chính xác mà nói, đại tiểu thư nhà họ Thẩm đang tức giận, không muốn để ý đến tôi.
Tôi tích cực nhận sai: “Nếu cậu để ý chuyện mình và anh trai cậu bên nhau, tớ sẽ chia tay luôn.”
Tình yêu sao có thể sánh với tình bạn bao năm nay?
Uất ức một chút cũng không sao, chắc Thẩm Độ sẽ hiểu mà.
“Không phải tớ giận chuyện đó.”
Thẩm Lan San khoanh tay, “… Tớ giận vì chúng ta thân nhau thế này mà cậu lại giấu tớ? Còn cả anh trai tớ nữa, tớ là em gái ruột duy nhất của anh ấy đấy! Em gái ruột đấy, thế mà anh ấy lại c ư ớ p mất bạn thân của tớ? Chuyện này khiến tớ rất tức giận!”
“Cậu đừng trách anh ấy, là tớ không cho anh ấy nói.”
“Này! Không phải tụi mình đã thỏa thuận là nếu có đối tượng mập mờ thì phải chia sẻ với nhau sao!”
Tôi thở dài: “Là do tớ, tớ sợ chuyện tình này không thể lâu dài.”
“Sao? Anh ấy không đối xử tốt với cậu à? Để tớ cho anh ấy một trận!”
“Không! Không! Anh ấy rất tốt, chỉ là vì… quá tốt.”
Thẩm Độ từng nói với tôi, anh ấy chưa từng yêu ai, tôi là mối tình đầu của anh ấy.
Anh nói, anh rất nghiêm túc, là kiểu yêu đương hướng đến hôn nhân.
Hôn nhân, hai từ đó thật nặng nề.
Tôi ủ rũ nói với Thẩm Lan San: “Cậu biết đấy, tớ đã từng kết hôn một lần… với Ninh Thu. Kết quả thế nào, cậu cũng biết.”
“Ninh Ninh, cậu đang sợ à?” Thẩm Lan San nhìn thấu tôi.
“Ừ, tớ cảm thấy bản thân mình còn chưa suy nghĩ xong, cũng không biết phải đối diện với anh cậu thế nào. Nếu một ngày nào đó chia tay, cậu bị kẹt giữa hai bên, chẳng phải sẽ rất khó xử sao? Vậy nên, tớ nghĩ đợi khi nào suy nghĩ thông suốt rồi mới nói với cậu cũng chưa muộn.”
“Thì ra là vậy.”
Thẩm Lan San nhanh chóng thông suốt: “Nói mới nhớ, mình luôn cảm thấy mấy năm nay anh trai mình có gì đó rất kỳ lạ.”
“Sao cơ?”
“Cậu không thấy lúc anh ấy điều tàu cứu hộ đến quá đúng lúc à? Còn nữa, anh ấy đầu tư vào một dự án ở nước ngoài, hình như là liên quan đến nghiên cứu về khối u não.”
“Cái gì?”
Tôi hơi sững sờ.