Kích Tình

Chương 11



Tiêu Nhi mang giày cao gót đi trên đường lớn, bước từng bước vững vàng về phía trước. Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng Lục Niên và người phụ nữ kia xây dựng một gia đình đầm ấm hạnh phúc mà không khỏi nở nụ cười.

Không biết nên tặng giấy giám định ADN vào ngày con bọn họ lên cấp một, cấp hai, hay là chờ Lục Niên già yếu rồi mới cho hắn biết đây nhỉ? Chắc chắn phải chọn thời gian thích hợp, cho hắn một đả kích không gượng dậy nổi.

Càng nghĩ về tương lai thì Tiêu Nhi càng phấn khích.

Người đời nói cô độc ác cũng được, cô muốn giữ kín bí mật Lục Niên bị vô sinh ít nhất năm hoặc mười năm nữa, để xem với chỉ số IQ của hắn thì sẽ bị người phụ nữ kia dắt mũi bao lâu. Chính hắn phản bội cô trước, biến cô thành một con ngốc, vậy thì đừng trách cô giả câm giả điếc trong trường hợp này.

Cách đây hơn một năm, hai vợ chồng cùng đi khám sức khỏe tổng quát vào ngày nghỉ.

Bác sĩ hôm ấy vừa vặn là bạn học cũ của Tiêu Nhi, vì vậy họ đã nói chuyện riêng một chút.

“Lý do hai người đến giờ vẫn chưa có tin vui là vì chồng cậu, anh ấy bị vô sinh.”

“Cái gì cơ?” Tiêu Nhi không dám tin, hai mắt trừng to hết cỡ.

Bác sĩ giải thích cặn kẽ hơn về vấn đề tinh dịch của Lục Niên nhưng hai bên tai cô như bị nước lọt vào, ngoài âm thanh lùng bùng ra thì không còn nghe thấy gì nữa.

Là một người đàn ông tương tương đối thành đạt, có nhà mặt phố, có xe sang, lại còn cưới được một cô vợ vô cùng xinh đẹp, lòng tự trọng của Lục Niên cực kỳ cao.

Mỗi lần đi ra ngoài gặp bạn bè thì hắn đều tỏ vẻ hãnh diện, dần dà người ghen tỵ và ghét hắn không ít. Nếu để những kẻ đó biết hắn vô sinh thì xong đời!

Tiêu Nhi hỏi bác sĩ:

“Tôi có thể nhờ cậu một chuyện không?”

Cô biết ở bệnh viện lớn thì việc làm giả bệnh án sẽ không dễ dàng gì, cũng sẽ gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng nên chỉ nói:

“Lúc trả hồ sơ cậu đừng nói rõ với anh ấy nhé, còn lại để tôi lo.”

Sau khi về nhà, Tiêu Nhi tìm đủ mọi cách để giấu sổ khám bệnh của Lục Niên rồi đi ra ngoài tìm người giúp đỡ, làm một bộ hồ sơ giả thay vào.

Lúc đó Tiêu Nhi chỉ nghĩ phải làm những điều tốt nhất cho Lục Niên, cô lo lắng người ta chỉ trỏ làm hắn thấy không thoải mái, ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình vốn có.

Dù biết bản thân sẽ trở thành mục tiêu để người đời công kích nhưng cô vẫn nhận trách nhiệm, thông báo với bên ngoài rằng vợ chồng họ không sinh được đều là lỗi của cô.

Tiêu Nhi hy sinh danh dự bản thân để bảo vệ lòng tự tôn của Lục Niên, vậy mà thật bất ngờ làm sao, hắn cắm cho cô một cái sừng vừa to vừa dài.

Ở bên kia, trở về nhà với vẻ mặt hậm hực, Lục Niên ngồi phịch xuống sofa rồi tức giận thẳng chân ra, đạp mạnh vào cái bàn thủy tinh trước mắt.

Tiếng chân bàn ma sát vào nền gạch ken két làm Lâm Ánh Ngọc đang nấu cơm cách đó mấy mét nổi cả da gà. Cô ta nhíu mày, tắt bếp rồi đi ra xem thử.

“Anh vừa về đã làm sao thế? Chuyện thế nào rồi?”

Nhìn bộ dáng âm trầm của hắn thì cô ta đoán có vẻ Tiêu Nhi không chịu tái hợp, đây là cơ hội tốt!

Lâm Ánh Ngọc đi tới gần, đưa tay sờ lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông rồi ngọt ngào nói:

“Em mát xa cho anh nhé.”

“Bỏ đi!” Lục Niên chẳng còn tâm trạng gì nữa, bình thường nhìn thấy Lâm Ánh Ngọc nũng nịu rất vui mắt vui tai mà bây giờ thì ngược lại, chỉ có phiền và phiền.

Bàn tay trắng mềm của Lâm Ánh Ngọc cứng đờ, cô ta mỉm cười nói sang chuyện đứa trẻ trong bụng:

“Em thèm chua quá, chắc là con trai đó anh.”

“Con trai thật à?”

Quả nhiên đàn ông đều giống nhau, rất đơn giản, dễ nắm bắt. Lâm Ánh Ngọc đắc ý ngồi xuống bên cạnh Lục Niên rồi cầm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, để hắn xoa xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng.

“Chắc chắn là con trai rồi. Mẹ cũng nói trước đây lúc có anh bà ấy thèm chua như em mà. Không biết sau này nó sẽ giống anh hay giống em nhỉ?”

Xúc cảm ấm áp từ tay truyền tới làm cơn giận của Lục Niên dịu lại, nghĩ tới chuyện nhà họ Lục sắp có người nối dõi, hắn liền đổi giọng ôn nhu:

“Giống ai cũng được, quan trọng là con của tôi.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner