Quảng cáo tại đây
Tôi Là Ngôi Sao May Mắn

Chương 4



08
Dượng trúng giải đặc biệt vé số cào, năm vạn tệ!
Cô Thúy sững sờ.
Bà hỏi đi hỏi lại trong điện thoại, không dám tin.
“Đúng là năm vạn tệ, em đợi đó, anh về ngay!” Dượng chẳng còn tâm trí nào để đi làm ca đêm nữa, chắc
chắn ông đã quên luôn cả chuyện đó.
Cô Thúy cười không ngậm được miệng, hết đi qua đi lại, lại ngồi xuống đứng lên, thỉnh thoảng ôm tôi vào
lòng hôn lấy hôn để: “Diên Diên, con đúng là phúc tinh của nhà chúng ta!”
Tôi là phúc tinh? Không phải Kiều Kiều mới là phúc tinh sao?
Một lúc lâu sau, dượng mới về tới nhà.
Vừa mở cửa, cô Thúy đã hỏi ngay: “Sao lâu vậy? Thật sự có năm vạn tệ sao?”
“Có có có! Anh đi mua quạt cho Diên Diên nữa, còn mua cả KFC này, nhìn xem, nguyên một phần gia đình!”
Dượng tay xách một chiếc quạt, tay còn lại xách KFC, gương mặt đầy vẻ vui sướng chất phác.
Cô Thúy hoàn toàn yên tâm, đón lấy quạt rồi cầm hộp KFC lên ngửi thử: “Đây là KFC à? Thơm quá đi!”
Tôi cũng ngửi thấy mùi thơm đó.
Tôi biết KFC.
Anh trai tôi thường xuyên mua, nhưng anh ấy chỉ ăn một mình trong phòng, thỉnh thoảng nếu còn dư khoai
tây chiên hoặc cánh gà thì mới ném lại cho tôi ăn nốt.
“Dượng ơi, KFC có cánh gà không?” Tôi nuốt nước miếng, đi đến hỏi.
Dượng cười ha hả, nhấc bổng tôi lên: “Có chứ! Có hẳn mấy cái luôn, toàn là mua cho con đấy, Diên Diên
ngoan, phúc tinh nhỏ của ta!”
Tôi bật cười.
Tôi thích hai chữ “phúc tinh” này.
Tối hôm ấy, cả căn nhà tràn ngập tiếng cười, tôi vừa ăn cánh gà vừa hóng mát, nghe dượng và cô Thúy bàn
về tương lai.
“Có năm vạn này, anh sẽ mua một chiếc xe tải cũ để giao hàng, còn lại thì gửi tiết kiệm.”
“Làm giao hàng chỉ cần chăm chỉ, một tháng kiếm bảy tám nghìn cũng không phải chuyện khó. Ngày tháng
tốt đẹp đang đến rồi!”
Dượng vung vẩy bàn tay thô ráp, như thể đang vẽ nên một tương lai sáng lạn.
Cô Thúy khúc khích cười, liên tục gật đầu đồng tình.
09
Dượng mua được một chiếc xe tải nhỏ.
Ông bắt đầu công việc giao hàng.
Mỗi sáng, tôi và cô Thúy đều tiễn ông ra cửa.
Mỗi lần như vậy, tôi chắp hai tay, lẩm nhẩm điều ước: “Chúc dượng tiền nhiều như nước.”
Có lẽ ông trời đã lắng nghe điều ước của tôi, công việc giao hàng của dượng cực kỳ thuận lợi, khách hàng
đều rất tử tế.
Sau một tháng, ông gặp được một cơ hội lớn.
“Ông chủ của một điểm giao hàng ở phía nam thành phố chuẩn bị chuyển đến tỉnh khác, ông ấy thấy anh
làm việc chăm chỉ nên muốn sang nhượng lại. Chỉ cần mười vạn tệ, nửa năm là thu hồi vốn!”
Dượng kể lại với chúng tôi khi trở về nhà tối hôm đó.
“Có khi nào bị lừa không? Em nghe nói điểm giao hàng phía nam thành phố mỗi tháng kiếm ít nhất hai, ba
vạn, sao người ta lại chuyển nhượng cho anh?” Cô Thúy nghi ngờ.
Dượng gãi đầu cười ngây ngô:
“Nửa tháng trước điểm đó bị cháy, ông chủ tình cờ có mặt ở đó, anh đã cứu ông ấy ra ngoài. Thế nên ông
ấy muốn báo đáp anh.”
“Cháy á?” Cô Thúy giật mình, “Sao anh không nói với em?”
“Chuyện nhỏ thôi mà, có gì đáng nói đâu.” Dượng thờ ơ, khiến cô tức đến nỗi giơ tay đấm ông.
Sau một hồi lộn xộn, câu chuyện lại quay về việc mua điểm giao hàng.
Mười vạn tệ để sở hữu một điểm giao hàng lợi nhuận cả năm lên tới hai, ba mươi vạn, quả thật là một món
hời.
Cô Thúy bắt đầu đắn đo suy nghĩ.
Nhưng vấn đề là, nhà không đủ tiền. Số tiền trúng vé số còn lại hai vạn, vẫn thiếu tám vạn.
Dượng uống một ngụm bia, ngập ngừng nói: “Nhà anh trai em chẳng phải giàu có rồi sao? Có thể vay tám
vạn từ họ không?”
Anh trai của cô Thúy chính là bố tôi.
“Suỵt, đừng nhắc đến người đó.” Cô Thúy ngắt lời, kéo dượng vào phòng, bảo tôi cứ tự ăn đi, ăn nhiều một
chút.
Tôi chưa hiểu họ đang kiêng kỵ điều gì, có lẽ là không muốn nhắc đến bố tôi.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi vui vẻ ăn uống, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi được ăn một bữa cơm mà không phải dè dặt, sợ hãi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner