Trụy Lạc

Chương 190



Vốn dĩ trước khi đi du lịch, Chu Vãn đã hào hứng chuẩn bị xong kế hoạch du lịch, chính xác đến khi nào mấy giờ mỗi ngày, tuyến đường tàu điện ngầm, thời gian lộ trình, kết quả gần như mỗi sáng đều trôi qua trên giường của khách sạn.

 

Quá nửa chuyến du lịch, Chu Vãn đã sắp bị Lục Tây Kiêu giày vò đến phát cáu.

 

Cho dù tính cô có tốt đi chăng nữa, cũng thật sự không chịu nổi nhiệt tình giày vò của Lục Tây Kiêu.

 

Giữa trưa, Lục Tây Kiêu gội đầu xong đi ra, Chu Vãn đang nằm lỳ ở trên giường, vẫn còn buồn ngủ, căng mí mắt ra xem điện thoại, từ sau khi làm việc tại toà soạn, việc đầu tiên khi cô thức dậy mỗi ngày chính là xem tin tức.

 

Lục Tây Kiêu đi tới, vỗ nhẹ vào cô cách lớp chăn: “Sấy tóc giúp anh.”

 

Chu Vãn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó để điện thoại sang một bên, người nằm lại nằm xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.

 

“…”

 

Lục Tây Kiêu sửng sốt chốc lát, không khỏi bật cười, “Không phải, em có cái thái độ gì đây?”

 

“Em mệt rồi.”

 

“Chu Vãn, em nhìn em bây giờ xem, có giống tra nam không hả?”

 

Tra nam thì tra nam.

 

Chu Vãn vừa nghĩ tới tối qua là lại tức giận, không muốn đáp lại anh, túm thẳng chăn kéo qua đỉnh đầu, hoàn toàn là dáng vẻ không muốn nghe anh nói chuyện.

 

“…”

 

Lục Tây Kiêu không dễ dàng bị cho qua như vậy, dứt khoát túm người ra khỏi chăn.

 

Tối qua, sau khi anh ôm Chu Vãn tắm rửa qua liền mặc đại một chiếc áo tay ngắn của anh vào cho cô, cổ áo hơi rộng, lộ ra những vết đỏ như sao, lan ra chỗ xương quai xanh.

 

Ánh mắt anh tối sầm lại, đến gần hôn lên xương quai xanh của cô, vươn đầu lưỡi ra li3m láp, lại không nhịn được dùng răng nhẹ nhàng ma sát.

 

“Lục Tây Kiêu!”

 

“Hửm?” Giọng anh khàn khàn.

 

“Anh có phiền hay không hả?”

 

Lục Tây Kiêu cười khẽ một tiếng, thò tay vào trong chăn, xoa xoa bắp đùi cô: “Còn đau không em?”

 

Chu Vãn xấu hổ khi trả lời vấn đề này, nghiêng nghiêng đầu, tránh anh, ghét bỏ nói: “Tóc anh nhỏ nước rồi.”

 

Lục Tây Kiêu bóp chặt mặt cô: “Chu Vãn.”

 

“Hả?”

 

“Lá gan của em bây giờ càng lúc càng lớn rồi.”

 

“…”

 

Chu Vãn nhịn không được nhắc nhở anh: “Nước trên đầu anh rơi xuống người em rồi.”

 

“Đây không phải là để em sấy tóc cho anh sao?”

 

Anh là một bộ dáng không bỏ qua, lại còn lẽ thẳng khí hùng.

 

Đương nhiên là miệng lưỡi Chu Vãn không so được với anh, đành phải thở dài ngồi dậy, chỉ là tiếng thở dài này có hơi nặng nề, nghe cực kỳ xót xa.

 

Lục Tây Kiêu liếc mắt nhìn cô, nhíu mày.

 

Vừa muốn nói gì đó, Chu Vãn chú ý tới ánh mắt của anh, vẫn chủ động dỗ dành: “Lát nữa chúng ta đi làm gì thế?”

 

“Em quyết định.” Lục Tây Kiêu cà lơ phất phơ, kéo dài âm thanh, chậm rãi nói, “Anh nào dám nói gì.”Chu Vãn thấy anh rõ ràng là cái gì cũng dám nói.

 

Cứ thế giằng co một hồi, lúc hai người đi ra ngoài thì đã rất muộn, tìm đại một nhà hàng ven biển ăn hải sản.

 

Lục Tây Kiêu ấy à, cho chút màu sắc là rực rỡ, là một ví dụ điển hình cho “cậy sủng mà kiêu”, cho anh chút lửa là có thể cháy lên tận trời, càng ngày càng biết giả bộ.

 

Giờ này mặt trời muốn lặn không lặn, treo lơ lửng ở bên kia biển khơi.

 

Vẫn còn rất nhiều người đang chơi đùa trên bãi cát.

 

Gió lúc này rất dễ chịu, bọn họ chọn một vị trí bên ngoài trên bãi cát, bàn nhựa ghế nhựa, trên đỉnh đầu là một cái giá đỡ để bóng đèn mờ ảo.

 

Khung cảnh hơi giống quán mì ngày xưa.

 

Trước mặt Lục Tây Kiêu là một bàn tôm hùm, anh lọc hết thịt tôm đặt vào trong bát của Chu Vãn.

 

Đang ăn, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói.

 

“Lục Tây Kiêu, trùng hợp vậy!”

 

Một người phụ nữ cao gầy đi tới, mặc một bộ quần áo bó sát, dáng người rất đẹp: “Tôi vừa nhìn thấy anh cũng không dám tin là anh thật đấy.”

 

Lục Tây Kiêu giương mắt, không có ấn tượng gì với khuôn mặt trước mắt.

 

Anh nhíu mày, coi như là trả lại một câu hỏi.

 

Người phụ nữ lại nhìn về phía Chu Vãn, khựng lại, mỉm cười chào hỏi cô: “Là cô à?”

 

Chu Vãn cũng mỉm cười đáp lại.

 

Lục Tây Kiêu nhìn về phía cô: “Em quen à?”

 

Chu Vãn: “…”

 

Người phụ nữ dường như đã đoán được anh sẽ có phản ứng như vậy, trực tiếp cười lạnh một tiếng.

 

Tiếng cười kia đã có thể nói rõ rất nhiều thứ rồi, hiện tại làm gì có ai dám có thái độ như vậy với Lục Tây Kiêu chứ.

 

Thấy anh thực sự không nhớ rõ, Chu Vãn đành phải sáp lại gần giới thiệu: “Hứa Di Tuyền, bạn gái cũ của anh.”

 

Lục Tây Kiêu:?

 

Hứa Di Tuyền nhìn vẻ mặt của anh, lại cười lạnh một tiếng: “Cô có nói tên thì anh ta cũng không nhớ đâu, bạn gái cũ của anh ta nhiều lắm, nào đếm hết được.”

 

Đúng lúc một cô gái khác đến cùng với cô ta bưng món ăn đi tới: “Tuyền Nhi, chúng ta ngồi đây đi.”

 

“Được.”

 

“Ai vậy, bạn của cậu à? Vậy ăn cùng nhau đi.” Bạn cô ta cũng là quen biết đã lâu.

 

“Bạn trai cũ, không thích hợp lắm.”

 

“…”

 

Trong tiệm này có rất nhiều người, Hứa Di Tuyền và bạn của cô ta chỉ có ngồi chỗ bên cạnh bọn họ.

 

Chu Vãn có thể nghe thấy hết cuộc trò chuyện của bọn họ, cô bạn nọ khen bạn trai cũ cô ta đẹp trai, Hứa Hi Tuyền tỉ mỉ kể lại từng việc trước đây Lục Tây Kiêu khốn nạn bao nhiêu.

Sau cùng cô bạn ném cho Chu Vãn một ánh mắt đồng tình.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner